Thursday, November 22, 2001

Nó cúi đầu rảo bước trong bóng chiều chập choạng của một ngày lễ Tạ Ơn... Nó không buồn để ý có một vài đôi mắt đang quay lại nhìn nó với vẻ thương hại... Lầm lũi bước đi, mắt nó dí vaò mũi giày của mình đang nện trên mặt đường kêu khô khốc, và tâm trí nó đang bận nghĩ đến anh. Giờ này anh đang làm gì nhỉ - nó tự hỏi. Có lẽ anh đang vui đùa bên vợ con và những người thân trong gia đình - rồi nó lại tự trả lời. Chợt nó cảm thấy tủi thân kinh khủng. Nhưng trí tò mò của nó không cho phép nó chùn bước...

Đã gần đến cổng nhà anh, tim nó chợt đập liên hồi. Nó dáo dác nhìn quanh để coi có ai đang theo dõi mình không. Khi đã yên trí là chỉ có nó với bầu không khí mát lạnh xung quanh... Nó hít một hơi thật dài và cố làm vẻ can đảm bước những bước chân tự tin đi ngang nhà anh. Nó không quên ngoái đầu nhìn vaò bên trong khung cửa sổ ngay nhà bếp, nơi đó đang lố nhố những cái đầu và những khuôn mặt tươi cười. Mọi ngươì hình như đang hể hả ăn uống và bận rộn hỏi han nhau. Nó chợt nuốt nước miếng, quay đi, và rảo bước nhanh hơn. Khi đã qua khỏi dãy hàng raò sắt của căn nhà sang trọng, chợt nó cảm thấy nuối tiếc là sao không đứng lại nhìn lâu hơn và để coi có thấy anh trong cái đám người lổm nhổm đứng ngồi kia không? Nghĩ là làm, nó quay phắt người lại để bước lại con đường mà nó vưà đi qua. Nếu có ai theo dõi, chắc không thể nào không nghĩ là nó đang tính làm chuyện mờ ám chi đây. Nó cóc cần suy nghĩ cho xa, tại vì trong trí nó dày đặc những hình ảnh về anh, về những lời hứa bạo miệng hôm trước khi nó cùng anh tâm sự. Lúc đó, nó đã tin anh với tất cả suy nghĩ và hy vọng của một đứa con gái mới bước chân vào con đường tình. Nó tin anh về câu chuyện gia đình anh đang đổ vỡ, và việc anh sẽ dọn ra riêng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lần này, nó bước thật chậm. Khi đi ngang chỗ cửa sổ, nó quên bén địa vị của mình lúc đó là một kẻ đang đi rình rập, nó đứng hẳn lại và bước tới vịn tay vào hàng rào. Nó chăm chú nhìn và như quên hết thời gian. Kia rồi, nó nhận ra anh đang đứng sát cửa sổ, cũng khuôn mặt tươi rói với một người đối diện. Anh cũng tươi như khi nhìn thấy nó lần đầu. Nó thấy anh đang đưa tay lên và đút thức ăn vaò miệng người đó. Đôi mắt của nó vội đưa sang người đàn bà kia, và nó chợt nhận ra rằng đó là người vợ của anh. Hai người đang mỉm cười hạnh phúc bên nhau. Tim nó chợt đau nhói và nó cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cảm giác bị lưà gạt dâng lên làm nó tức nghẹn cổ, nó quay đi và cố bước thật nhanh như chạy trốn khỏi ngôi nhà đang có tiệc tùng linh đình nọ ...

Không! Trăm lần không, ngàn lần không. Nó tự nhủ không thể nào phá vỡ hạnh phúc của một gia đình như vậy được. Người đàn bà kia sẽ đau khổ ra sao khi khám phá ra đã bị chồng phụ. Nước mắt nó chợt trào ra cùng lúc nó chợt có cảm giác buồn nôn khó tả. Nó đưa một tay lên bụm miệng, và tay kia cũng bất giác đưa chặn ngang bụng. Nó cảm thấy kiệt sức và ngộp thở một cách kỳ lạ nên nó từ từ khuỵu xuống và không biết gì nữa ...

(Viết trong một đêm Thanksgiving - 11/22/2001)