Tuesday, November 14, 2006

Nhỏ....

Có phải.......Nhỏ đã về rồi không ? Nhỏ ra đi hẹn khoảng một tuần sẽ quay về, vậy mà Thứ Hai vào sở vẫn chưa thấy Nhỏ, lòng dạ ta nao nao không dám nói rằng: ta đang nhớ nhỏ đây. Sáng nay pha xong ly cà phê sữa đá, đang đánh cho đá quyện vào cà phê sữa để nổi bọt thì lại nghĩ đến Nhỏ nữa. Nhỏ như những cái bong bóng trong ly cà phê kia, vụt ẩn vụt hiện, nhưng cho ta cảm giác an toàn. Rằng bên kia, nhỏ vẫn sống, vẫn thở, vẫn sinh hoạt đều đặn. Ta chưa từng nói cho Nhỏ biết, vắng Nhỏ, ta cảm thấy trống vắng làm sao đó. Định bụng sẽ gọi cho Nhỏ, xem Nhỏ ra sao......Hôm nay lại thấy dáng Nhỏ xuất hiện, dù chỉ là một cái nick đang online, nhưng cũng đủ cho ta cảm thấy ấm lòng chi lạ .

Ta

Thursday, September 28, 2006

A wish

Bi ngồi nghiêm trang nhắm mắt và lẩm nhẩm một điều ước trước khi thổi tắt ngọn nến trên ổ bánh Sinh Nhật. Không ai hỏi Bi đã mong ước gì vì cho đó là một việc bình thường.

Vài hôm sau, Bi hỏi:

- Mom, do you want to hear my wish?
- Yeah, what did you wish?
- I wished I had itches no more....

Mắt tôi chớp nhanh, khó khăn để nuốt nước miếng, và nghe muối xát trong lòng.

Wednesday, August 2, 2006

Tháng Tám.....

Hôm qua đang nghe radio và chợt mình khi nghe một xướng ngôn viên nói: "Hôm nay là ngày đầu của Tháng Tám....." Tháng Tám đã về rồi ư? Những ngày tháng Bảy bận rộn trôi qua cái vèo như chẳng hề để lại dấu vết, không thể nào là "một ngày như mọi ngày". Tháng Bảy với sức nóng hầm hập và những ngày mưa ào xối xả, chợt đến chợt đi. Thời tiết thật lạ, cứ như muốn tra tấn con người. Tội nghiệp con người thật nhỏ bé trước những cơn cuồng điên thịnh nộ của thiên nhiên. Đâu đã yên, trong cuộc sống thì có những chuyện tưởng không thể nào xảy ra nhưng nó vẫn lù lù hiện hữu. Cuộc đời có bao nhiêu lâu mà cứ phải tìm cách để đối đầu hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, tại sao không vui vẻ sống và tận hưởng những gì mà tạo hóa ban cho? Những đợt sóng cao ngất và bạc đầu có thể dâng lên để cuốn phăng tất cả để rồi lại xô dập vào bờ nô đùa và cứ tảng lờ như không có gì xảy ra.

Có lẽ anh nói đúng: hạnh phúc hay khổ đau đều do mình định đoạt. Khi mình vui vẻ và nghĩ rằng mình hơn rất nhiều người thì mình đã sung sướng rồi, nếu cứ phải tẩn mẩn nghĩ về những điều nhỏ nhen và thù hận thì không thể nào làm mình thanh thản được. Nhưng em cũng là con người tầm thường thì làm sao mà tránh những lúc chạnh lòng hở anh.

Những ngày đầu tháng Tám trời vẫn nóng như thiêu đốt, nhiệt độ tăng lên và có báo động trên hầu hết các tiểu bang. Nhưng em vẫn cảm thấy có một nơi thật mát mẻ để quay về, đó là em chỉ thực sự cảm thấy bình yên và được xoa dịu khi ở bên anh mà thôi, anh có biết không?

Sunday, June 18, 2006

Vie^'t ve^` Cha

Nhân ngày Father's Day (6/18/2006)

Nếu chúng ta nghĩ đến Mẹ là nghĩ đến hình ảnh dịu dàng, bao dung, và tận tụy, Mẹ là bóng mát che chở cho con những buổi trưa hè, Mẹ là ánh sáng trong đêm thâu khi con lạc bước, Mẹ là bầu sữa ngọt ngào nuôi con khôn lớn từng ngày... thì Cha chính là hình ảnh của một cột trụ vững chắc trong gia đình. Cha là "mái" của một căn nhà. Người ta có lối ví von: "Con không cha như nhà không nóc". Đối với người Á Đông, người Cha trong gia đình thường đóng một vai trò gia trưởng và nghiêm khắc. Đi đâu xa về, con cái thường xà vào lòng Mẹ để tìm một chút an ủi và vỗ về, chứ ít ai dám xà vào lòng Cha dù trong lòng rất muốn nũng nịu và nhõng nhẽo với Cha mình. Bên ngoài lớp vỏ nghiêm nghị, nghiêm khắc và cũng có thể gọi là lạnh lùng đó, trong lòng Cha lúc nào cũng nghĩ về con và lo lắng cho tương lai của con cái. Cha ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài, có khi Cha lại còn che giấu tình cảm cả với con cái chỉ vì sợ con "lờn mặt". Cha thường bày tỏ nỗi lòng lo lắng cho con thông qua Mẹ. Cha có thể chịu nhiều cực khổ để mong mỏi đàn con có được cơm no áo ấm và được che chở như trong câu ca dao:

"Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất, gót con dính bùn
"

Hoặc:
"Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
"

Ba ơi,
Mới đó mà gần một năm đã qua kể từ khi con hồi hộp mở cho Ba nghe bài hát "Tình Cha" của ca nhạc sĩ Ngọc Sơn để tặng Ba trong ngày Father's Day vì con rất tâm đắc vì bài hát gần giống tình cảm của Ba dành cho mấy chị em con:

"Tình Cha ấm áp như vầng Thái Dương
Ngọt ngào như giòng nước tuôn đầu nguồn
Suốt đời vì con gian nan,
Ân tình đậm sâu bao nhiêu,
Cha hỡi Cha già dấu yêu

Và con nhớ mãi những ngày tháng qua
Kỷ niệm năm nào khó phai trong lòng
Nhớ hoài tuổi thơ bên Cha,
gian khổ ngày đêm chăm lo
Mong muốn con được lớn khôn

Còn nhớ những ngày ấy,
những đêm trường giá lạnh
Và Cha nằm ôm con sưởi ấm những canh dài
Nhè nhẹ hôn con và Cha khẽ nói:
Này con yêu ơi...
Con hãy nhớ.. hãy nhớ... lời Cha sống cho nên người
và con hãy chớ bao giờ dối gian

Nghèo thì cho sạch rách sao cho thơm!
Những lời của Cha năm xưa
Con nguyện ghi sâu trong tim
Cha hỡi Cha già dấu yêu..
."

Năm nay, ngày Lễ của Cha rơi đúng vào dịp giải Túc cầu Thế Giới, nhưng không vì thế mà con lại quên ngày của Ba, phải không Ba? Mỗi ngày nhìn thấy Ba dãi nắng và tóc Ba bạc đi nhiều, lòng con quặn đau lắm Ba ơi. Chỉ cách đây vài tháng, con tưởng là Ba bị vi khuẩn độc xâm nhập vào khuôn mặt Ba và tưởng là sẽ có thể bị mù luôn như lời Bác sĩ tiên đoán. Ba có biết rằng con nhận được điện thoại của em N. mà con vừa lái xe vừa khóc và cầu nguyện cho Ba nhiều lắm không?

Trong tuyệt vọng, con chỉ biết xin ơn trên cho Ba được tai qua nạn khỏi. Con nôn nóng khi biết Bác sĩ chỉ cho Ba toa thuốc rồi chích một mũi thuốc rồi cho Ba về mà không cho Ba nhập viện. Ngày hôm sau rồi những ngày sau nữa, Ba cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ để chờ cho được Bác sĩ khám lại, Ba phải túc trực chờ không có hẹn trước. Con gần như hóa điên. Vừa lái xe vừa nghĩ đến Ba mà mắt con mờ đi vì lệ dâng tràn, suýt chút nữa là gây ra tai nạn khi gần đến nhà BaMe. Vào nhà nhìn thấy Ba thì tinh thần con hoảng loạn và con không muốn đi về nữa, nhưng con cũng không dám tỏ ra hay nói thêm điều gì làm Ba Mẹ thêm lo lắng và đau lòng.

Có phải là Trời Phật đã thương Ba và thương gia đình mình nên Ba đã được tai qua nạn khỏi không? Mới có vài tháng mà khuôn mặt Ba bây giờ gần như hết sẹo, đến nổi con nhìn hoài và cũng không thể ngờ. Con cứ nghĩ Ba thường làm điều lành và sống cho tha nhân nhiều cho nên bây giờ Ba được hưởng phước lại, phải không Ba? Có lẽ qua Mỹ này làm cho tình cảm Cha con mình cởi mở hơn cho nên mỗi khi Ba thấy con không được vui thì Ba xoa đầu, có khi Ba ôm vai con và hỏi: "Bữa nay con có gì không vui hả?" làm con thật cảm động dù con thường trả lời: "Dạ, đâu có gì đâu Ba" nhưng những lúc đó con chỉ muốn ngã vùi vào lòng Ba mà khóc.

Con nhớ hoài những ngày con thi hết cấp II rồi những kỳ thi cuối cấp III, Ba luôn ở bên cạnh con để nhắc nhở và dạy con thêm với những bài Toán, Lý, Hóa.... hóc búa. Có khi Ba chỉ ngồi bên cạnh con và cùng thức với con trong đêm dài cho con không cảm thấy lẻ loi khi một mình học thi. Ngày nào Ba cũng mua cả chồng báo đủ loại để ban đêm có mà đọc cho qua thì giờ. Có khi mải mê học và con nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Ba đã ngủ gục tự bao giờ. Con thật biết ơn Ba biết bao nhiêu khi trong mọi cố gắng và thành quả của con, lúc nào Ba cũng đóng một vai trò thật to lớn.

Ba ơi, không phải chỉ chờ đến ngày Father's Day con mới nói, nhưng con muốn nói thật to lên mỗi ngày rằng: "Ba ơi, con thương Ba nhiều lắm Ba ơi!" Kính chúc Ba một ngày lễ Father's Day thật vui. Chủ Nhật này Ba thích món gì, con sẽ nấu mời Ba-Mẹ ăn, Ba nhé.
Con của Ba,



Father's Day 2006

Tuesday, June 13, 2006

Đi hay ở?

Lo nghĩ, đắn đo, và rụt rè, nhưng rồi mọi chuyện lại xảy ra nhẹ nhàng, không khó như mình tưởng. Vậy là xong. Người ta nói: "bất quá tam" hoặc là "quá tam ba bận", có lẽ lần này sẽ là một kết thúc thật sự. Không ai đoán trước được chặng đường kế tiếp sẽ ra sao? Có lẽ kết thúc nào cũng làm nao lòng người đi và kẻ ở. Có bắt đầu thì phải có kết thúc. Nhưng thà là có một kết thúc thật sớm để rồi lại có một sự bắt đầu khác. Đâu đó, bài hát "Bài không tên cuối cùng" của Vũ Thành An vang lên:

"Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?

Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ
"

Có lẽ một cuộc sống khác vẫn đang chờ em ở phía trước. Người còn đây, nhưng sự tồn tại đó sẽ kéo dài bao lâu? Anh muốn hỏi em điều gì:

"Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.

Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si

Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em
Một lời chào, một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng
"

Cám ơn lời chúc của người ở lại. Em chưa biết con đường mới này sẽ đưa em sang đâu, có lẽ cũng gồ ghề và phải qua nhiều lênh đênh. Anh nói tiếp đi:

"Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày gặp lại em, hỏi chuyện em lần cuối cùng
Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi truờng, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Nguời ở đâu mình ở đây bạc mái đầu
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt, có làm phai úa nét môi đẹp ngày nàỏ
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình đã thành đôi lứa, chắc gì ta đã, thoát ra đời khổ đaụ
Nếu không còn gặp lại nữa, giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện, đuợc bình yên đuợc bình yên về cuối đời....
."

Friday, June 9, 2006

Lì lắm đây!

Mới đó mà một tháng Sáu nữa lại về. Những cơn nóng hầm hập cứ chờ chực như muốn nuốt trửng những chướng ngại vật trên con đường nó đi qua. Tôi nóng. Anh nóng. Có phải quá đủ rồi không? Tôi đã làm gì? Có phải tôi quá dễ dãi khi buông anh ra hay không? Tôi không muốn gì nữa cả? Dầu chỉ là ý nghĩ mang anh về riêng cho mình. Tôi quá mỏi mệt. Cho anh với những tự do chọn lựa. Có thể khó nghĩ, nhưng rồi cũng qua. Cuộc sống này không đủ dài để dằn vặt nhau, anh nhỉ? Anh có nghĩ cuộc sống kia sẽ sung sướng hơn không? Anh hãy tự do quyết định, em sẽ không nói gì hay ngăn cản anh đâu.

Em phải làm gì hả anh? Nhiều khi em bị cuốn theo và làm theo những điều em không muốn. Nhưng dòng đời vẫn cứ trôi và em biết, em biết rằng em đứng lại thì sẽ bị đi thụt lùi. Rồi thì sao hả anh? Em vẫn cứng đầu như khi anh gí tay vào trán em mà nói rằng: "Lì lắm đây!"

Thursday, May 4, 2006

Anh ơi

Anh ơi, ở nơi đây em quắt quay và quay quắt. Sống lây lất qua từng cái email "miss you" và "love you" của anh. Chiều hôm qua em chỉ có rơm rớm, vậy mà chưa đến tối thì cặp mắt nặng sùm sụp chống hết nổi.

Sáng nay em cũng khóc trong shower, để mặc cho những dòng nước ấm hòa lẫn với dòng nước mắt và trôi đi. Xung quanh em lúc nào cũng có người và em không cho phép em èo ra trước mặt họ. Vậy mà khi chỉ có một mình thì em không ra làm sao cả. Mặc dù em tự mắng mình là: "đúng là cái đồ mít ướt lỗn cồi" mà em cũng chẳng khá hơn em chút nào. Đụng tới cái gì cũng làm em tủi thân: kéo thùng rác không nổi, khóc; ai nói gần nói xa, khóc. Em cuồng điên, em nóng nảy. Vậy mà lúc chị hỏi: "có khóc không?" thì em lại cười phá lên. Bởi vậy, em đã nói em chẳng ra làm sao, em chẳng giống ai cả. Em ơi, em có bị sao không?

Người ta email xin lỗi vì suýt chút nữa đã làm em tan vỡ. Có lẽ "tan" thì có nhưng "vỡ" thì chưa. Em cũng nghĩ sẽ "vỡ" vì em cũng tiếp tay, nhưng nó đã không, anh nhỉ. Em hiện nay chưa biết phải làm gì, cho nên chọn giải pháp "im lặng" để mặc thời gian trôi. "Hy vọng thời gian sẽ chữa lành vết thương này." Người ta nói vậy, và thực ra ai cũng có thể nói được vậy mà, nhưng có lẽ đã quá đủ cho em, em no nóc, em ngán ngẩm trong từng đường gân thớ thịt.

- Ngoại ơi, tại sao con không thể quên được hả Ngoại? Mở mắt ra là con lại nghĩ đến chuyện đó?
- Tại vì nó đã ảnh hưởng trực tiếp đến con, nó quá thâm trầm thì làm sao một sớm một chiều con có thể quên được. Nhưng con ơi, con phải gắng quên đi để mà sống, không có đáng gì đâu con.

Ai cũng nghĩ thời gian là liều thuốc nhiệm màu. Ai cũng vin vào thời gian chỉ để hy vọng và bào chữa này nọ kia. Có lẽ là vậy và "không có đáng gì đâu." Thôi hôm nay nghĩ quẩn chừng đó đủ rồi.

Friday, April 28, 2006

Cho anh

Hôm nay muốn viết thật nhiều, nhưng rồi công việc quá bận rộn. Em muốn mượn câu thơ của cố thi sĩ Thanh Tâm Tuyền để nói rằng: "Ôm anh trong tay, mà đã nhớ anh ngày sắp tới." Căn phòng này sẽ vắng anh và em ngồi đây với nỗi cô đơn bao trùm vây kín. Em không dám tỏ gì hay nói gì với anh, bây giờ chỉ muốn khóc thôi. Thực ra em đang khóc đây, anh không thể nào biết được em vẫn hay khóc đâu. Nhưng khi đối diện với anh, mắt em ráo hoảnh, lúc nào em cũng tỏ ra cứng rắn và lì lợm. Em không muốn anh biết rằng em cũng yếu đuối và tầm thường đâu. Tự nhiên hôm nay buồn quá.

Đang ngồi viết cho anh, tự nhiên nghe tiếng gõ đồm độp vào khung cửa kính, em giật mình nhìn ra, thì ra có một chú chim sẻ đang mổ mổ cái mỏ tí hon vào ô của sổ. Nó không biết rằng nó không thể nào đi xuyên qua kính được. Hôm nay bầu trời xám xịt, thời tiết oi bức khó chịu như muốn mưa. Ngày mai, nha khí tượng cho biết sẽ có một ngày mưa tầm tã. Ông Trời khóc thay em đó phải không anh? Lúc nào em cũng mong cho anh bình an. Em thật mong muốn cho anh được bình an biết bao nhiêu. Chưa gì em đã biết nhớ anh, anh có nhớ em hay không?

"Không có niềm vui nào được trọn vẹn", đúng rồi, em không muốn nghe nữa. Anh nói rằng sẽ đưa em đi những nơi em thích, chỉ cần thời gian thôi, phải không anh? Anh nói rằng "cho anh thời gian" thì anh sẽ thực hiện được những ước muốn trong tầm tay. Em lúc nào cũng cho anh thời gian, kể cả thời gian anh đi chơi với bạn. Anh có biết em lo lắng khi không có em bên cạnh anh biết chừng nào hay không? Bạn em có dặn em, nếu buồn thì lên đây chơi, em cảm động tính viết vài dòng cho Nhỏ. Chưa kịp ra tay thì có chút hiểu lầm, có lẽ Nhỏ giận em ghê lắm. Em thương Nhỏ, chỉ muốn van xin Nhỏ: em không muốn Nhỏ lăn xuống bùn để rồi lại vấy bùn. Có lẽ em đã không khéo trong cách ăn nói và xử sự, để rồi hiểu lầm xảy ra. Em nhìn mọi chuyện theo suy nghĩ đơn giản và muốn hài hước khi trả lời. Nhưng có lẽ Nhỏ thì không, thật ra hoàn toàn không phải là "không", nhưng có lẽ em giỡn không đúng lúc. Vậy mà em cũng sưng mắt và mất ngủ.

Friday, April 21, 2006

Hoa vàng mấy độ

Sáng nay ngủ dậy, tôi chỉ còn nhớ được hai câu trong cả bài thơ mà tôi đã lẩm nhẩm làm trong óc đêm qua:
Người đến tặng tôi chậu cúc vàng
Màu hoa vàng rực sắc Xuân sang

Nhìn những bông hoa cúc vàng tươi rói đã làm tôi liên tưởng đến lời bài hát "Hoa vàng mấy độ" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

Em đến bên đời hoa vàng một đóa
một thoáng hương bay bên trời phố hạ
nào có ai hay ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi

em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù
xin cho bốn mùa
đất trời lặng gióđ
ường trần em đihoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thuyêu em thật thà

em đến nơi này
bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa
sao lòng quá vội
một cõi bao la
ta về ngậm ngùi
em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui

em đến nơi này
vui buồn đi nhé
đời sẽ trôi xuôi
qua ghềnh qua suối
một vết thương thôi
riêng cho một người


Nhiều năm trước, khi nghe bản này của nhạc sĩ Trịnh, tôi chỉ có cảm giác của một sự chia tay và nuối tiếc nhẹ nhàng. Thật ra tôi đã chưa hiểu hết từng lời, từng chữ trong từng câu hát. Và có lẽ tuổi tôi còn quá trẻ để biết được cảm giác của "một vết thương thôi riêng cho một người" nó sâu sắc và thâm trầm đến dường nào. Có lẽ "định mệnh" đã đưa đẩy để tôi biết và quen Anh, một người suốt đời chung thủy, chỉ mang trong lòng hình ảnh của một đóa Cúc Vàng. Có lẽ "định mệnh" của Anh cũng chỉ là có "duyên" nhưng không "nợ" với đóa Hoa Cúc Vàng kia, để rồi:

"nào có ai hay
ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió
em còn cứ mãi bay đi"

Có ai biết được nổi đau của một chàng trai trẻ khi "ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù", có hay chăng chỉ người trong cuộc mới cảm nhận được nổi đau thấm thía và dai dẳng đó mà thôi. Có lẽ tình yêu không đòi hỏi được bù đắp nên tình yêu đã trở thành vĩ đại và cao thượng khi anh cầu xin:

"xin cho bốn mùa
đất trời lặng gió
đường trần em đi
hoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thu
yêu em thật thà
"

Vâng, có lẽ tình yêu thật thà, tình yêu không đòi hỏi dâng hiến, tình yêu không đi kèm với vật chất đời thường thì tình yêu mới bất diệt đến thế. Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng tình yêu "thật thà" đó đối với đóa Hoa Cúc vẫn còn sống và tiếp tục giày vò trái tim - dẫu không còn non nớt - kia đến dại khờ, khiến cho chàng trai vẫn si tình ngất ngây như ngày nào:

"em đến nơi này
bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa
sao lòng quá vội
một cõi bao la
ta về ngậm ngùi
"

Tìm hiểu sâu hơn về hoa cúc, tôi mới biết có hàng chục loài hoa cúc khác nhau: Ðại đoá vàng, bạch cúc rồi hoàng mi, bạch mi, tòng châm, hoàng kim tháp, cúc tím, cúc đỏ, cúc chi, cúc vạn thọ, cúc ngũ sắc... Mẹ tôi cũng có chăm sóc vài chậu hoa cúc màu vàng và màu tím. Khi tàn, hoa cúc không bao giờ rời thân. Nếu chịu khó cắt xén hay chiết gốc ra nhiều chậu khác nhau, rồi bón phân và chăm nước đầy đủ thì không bao lâu sau, Hoa Cúc sẽ bùng lên một sức sống mãnh liệt và ra hoa nhiều hơn lần trước. Hoa Cúc cũng tượng trưng cho linh hồn của những con người không bao giờ chịu mất gốc. Một giò cúc lay động cũng gợi cho người chơi hoa ý niệm thanh cao, sáng đẹp, gắn bó với đất nước quê hương.

Có lẽ Hoa Cúc Vàng luôn nở rộ năm này qua tháng khác là chứng nhân hùng hồn và cũng là chứng nhân tình yêu duy nhất của Anh dành cho đóa Cúc Vàng, như những lời than thở nhẹ nhàng và sâu kín trong lời nhạc của Trịnh. Đã bao mùa lá rụng qua đi, chàng trai si tình ngày nào vẫn không ngớt ngóng trông từng mùa Hoa Cúc nở, có lẽ chàng cũng không để ý đến những sợi tóc trên đầu mình đã ngả màu để báo hiệu cho một cuộc sống rồi cũng sẽ tàn úa và nhạt phai, chỉ có vết thương lòng là còn tồn tại mãi với thời gian như những đóa hoa Hoa Cúc vẫn nở và khoe hương sắc với đời.

Tuesday, April 11, 2006

Nhỏ ơi....

Muốn viết thật nhiều cho Nhỏ mà hình như quỹ thời gian của ta eo hẹp quá Nhỏ ạ. Ngày hôm qua đi làm, ta mặc nguyên một bộ đồ màu tím. Nhỏ biết gì không? Ta đã mặc cái áo Nhỏ tặng hôm sinh nhật đó, cái áo Nhỏ mua ôm vừa khít luôn, lại trùng màu với cái áo khoác của ta sẵn có, làm thành một bộ thật đẹp... Nhỏ vẫn còn nhớ ta thích màu tím ư? Cách xa cả nửa vòng trái đất mà Nhỏ còn nhớ ngày sinh nhật của ta. Cảm động quá Nhỏ à....

Nhỏ biết không? Ta cứ trăn đi trở lại lá thư viết tay của Nhỏ mấy lần: "Mặc dù sinh nhật mày đã quá 12 ngày rồi, nhưng tao vẫn có chút quà tặng mày. Tao biết mày không thiếu thứ gì, nhưng mày bận cho tao vui nghen." Đọc những dòng chữ của Nhỏ mà nhớ Nhỏ thật nhiều, mắt ta cay cay nhỏ ạ......

Những chiều Dalat lộng gió, Nhỏ đèo ta trên chiếc Dream màu tím, tóc Nhỏ quấn quít bay vào mặt, vào cổ ta nghe nhồn nhột.... Những buổi đèo nhau đi ăn hàng bế bụng đi không nổi, những buổi làm chị Hai hò hét đám Oanh Vũ dễ thương... Những buổi nằm ngồi học thi cạnh nhau, nhưng ăn hàng và ngủ nhiều hơn học... Để rồi một ngày gần cuối tháng 4 của 12 năm về trước, ta và Nhỏ chia tay trong nhạt nhoè nước mắt, mắt Nhỏ ướt và mắt ta cay.

Ta quay lưng bỏ lại cả thời thơ ấu, bỏ lại Nhỏ nhỏ bé với dáng vẻ cô đơn đầy chịu đựng ....Nhỏ biết không? Ta nhớ Nhỏ thật nhiều dù nợ mấy lá thư vẫn chưa hồi âm được, cuộc sống của ta bận rộn và quay cuồng như chong chóng Nhỏ à: "Tao muốn mày ở đây để có thể trả lời liền những câu hỏi của tao, mà sao mày ở xa tao quá vậy ..." Đọc thư Nhỏ lần nào cũng làm mắt ta cay.... Về thăm Nhỏ thì hai đứa ở bên nhau chỉ được một vài khoảnh khắc ngắn ngủi... Phải chi Nhỏ biết xài internet hả Nhỏ? Cuối thư lúc nào Nhỏ cũng nói "Thương mày nhiều"... Nhớ quá Nhỏ ơi.....

Ta

Thursday, April 6, 2006

Lost of Pet

Trên đường lái xe đi làm, tôi tạt ngang Wal-Green để mua tấm thiệp chia buồn về Người Cha vừa quá cố của ông Xếp trong sở. Đang miên man suy gẫm về những điều "còn" và "mất" của một đời người, những hàng chữ phân loại card đập vào mắt tôi: "Loss of Father", "Loss of Mother", "Loss of Loved", "Loss of pet" .... Cụm chữ "Loss of pet" làm tôi chợt nhớ lại câu chuyện của Anh kể về nhỏ làm cùng sở. Tôi nghĩ: ở Việt Nam, có người còn không có đồ ăn để ăn, không có áo quần để mặc, còn chó mèo hay thú cưng ở cái xứ sở giàu nhất nhì thế giới này thì được làm giường cho ngủ, có đồ chơi để chơi, có áo thay mỗi ngày... Đến khi chết thì có người còn gởi hoa, gởi thiệp để chia buồn với chủ của nó.

Đúng ra, anh thường kể cho tôi nghe về Nhỏ: nào là "Nó ngồi ngay sau lưng anh nhưng thường ôm điện thoại gọi về Vietnam và hét quá to, không làm việc được gì hết!" nào là "Nó ăn uống và quăng bao và giấy đầy bàn, không chịu dẹp" vì anh và nó chia nhau một cái bàn sau lưng để ăn lunch, hoặc "Nó lanh và aggressive quá Trời luôn, chỗ nào có sales là nó cũng biết và có sẵn số điện thoại hoặc địa chỉ liền. Hôm nay, nó nghe chỗ kia có sales đồ chơi, nó liền gọi điện hỏi mấy giờ mở cửa và rủ anh đi. Cúp điện thoại xong thì nó ngồi tính tóan và gọi lại biểu người ta để dành riêng mấy thứ để tới giờ mở cửa là nó đến mua liền...."....

Riết rồi tôi cũng chẳng nhớ là anh kể gì về nó nữa, chỉ ừ hử cho qua chuyện. Riêng chuyện về con chó của nó thì tôi còn nhớ rõ vì tôi vẫn nhớ về cái cười "hi..hi..." và bộ mặt của anh lúc diễn tả. Sáng đó, Nhỏ vô làm lại sau mấy ngày nghỉ vacation, dường như Nhỏ có cúi cúi đầu tránh tránh ánh mắt của Anh khi nói chuyện, nhưng Anh cũng không để ý lắm. Đến trưa thì Nhỏ mếu máo bắt đầu kể:
- Con chó cưng của tao chết được 3 ngày rồi, nó không bệnh gì cả, đi ngủ ban đêm rồi "đi" luôn chớ không có dậy nữa.

Anh nghe được loáng thoáng cái gì "chết", "không bệnh", "ngủ", "đi luôn", "không dậy".... nên hỏi lại cho chắc ăn:

- Mày nói cái gì? Ai chết?

- Thì con chó KiKi của tao đó - Nói rồi Nhỏ lôi ra một xấp hình chụp con KiKi lúc còn sống, lúc đang ngáp, lúc đang say giấc, lúc đang nằm trong "hòm", và toàn cảnh chụp cái "mộ" của nó....

- Trời ơi, tao tưởng mày nói người thân của mày chết chớ... - Xong anh bồi thêm - Phải chi tao được làm con chó của mày nhỉ? Tao mà chết chắc chẳng ai thèm khóc hay nhớ tới tao hết (hihi haha).

Anh nói xong cười phá lên "hahaha" (tôi nghe kể đến đây cũng phì cười theo.) Lúc đó Nhỏ đang tính tỉ tê khóc tiếp chợt khựng lại nhìn anh:

- Tao khóc thiệt mà. Tụi tao nuôi nó được 14 năm rồi. Tối đó trước khi đi ngủ, nó còn nhảy lên kiss tao nữa - Nhỏ thút thít...

Tôi nhớ là đã đệm vào:
- Trời, vậy là nó "thọ" quá rồi, một đời chó có 12 năm thôi à, còn một đời người là 60 năm....

- Thì bởi - anh trả lời - mà thấy mặt mũi nó sưng húp thì chắc nó khóc nhiều lắm, có điều nhìn cái mặt nó mếu máo thì anh không nhịn cười được nên anh cứ cười. Nó tức quá chửi anh là:

- Đồ đàn ông ác độc, đồ đàn ông không...tim.
- Ừa, cũng may cho anh đó, nó mà chửi anh không có "cái kia" nữa thì chắc em cũng đi gặp nó một lần để hỏi tại sao .... quá ...

Tuesday, March 28, 2006

Tò vò mà nuôi con nhện

Tò vò mà nuôi con nhện
Mai sau nó lớn, nó bỏ nó đi
Tò vò ngồi khóc tỉ tê
Nhện ơi, nhện hỡi,
mày đi đàng nào ......

Đã từ thời xưa, loài nhện xuất hiện trong ca dao Việt Nam mang một hình ảnh thật xấu xa của một loài "phản chủ". Thật ra "ong" và "khỉ" cũng thoát khỏi lối ví von tương tự như trong các câu: "Nuôi ong tay áo" hoặc "Nuôi khỉ dòm nhà". Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp một con nhện tự nhiên bất ngờ sa đánh "độp" xuống trước mặt mình, thì y như rằng, những điều không hay sẽ tự nhiên tìm đến viếng, dù tôi cố tình không tin vào dị đoan.

Lần này, một con nhện chửa có cái bụng căng tròn từ đâu sa đùng ngay trước mặt tôi. Chè chén no say nó lại đu mình theo sợi giây tơ nhện mỏng dính gần như vô hình để vút lên cao trên xà nhà. Những lần sa xuống kiếm ăn, nó không quên đưa đôi mắt vô hồn nghiêng ngó dòm tôi soi mói. Thấy tôi vui với những niềm vui nho nhỏ hiếm hoi, nó ra chiều suy nghĩ lung lắm. Thèm lắm ư, muốn thì mở miệng xin đi, làm gì mà phải manh nha toan tính khổ sở đến vậy? Tôi thường vô tâm nên thường không để ý đề phòng, ngay cả đề phòng để gìn giữ cho mình một mảng trời bình yên. Con nhện chửa cũng không từ bỏ cơ hội ngàn vàng để xé tung mảng tơ trời hạnh phúc mỏng manh mà tôi hết lòng nâng niu. Mảnh vương, mảnh vỡ, mảnh úa nhàu nhăn nheo dấu vết ích kỷ hạn hẹp của lòng người thâm độc hơn loài uốn éo không xương. Mai đây, từ vòm bụng căng tròn kia, con nhện chửa sẽ cho ra đời một đám nhện con mang mầm mống căm hờn đối với người đã từng cưu mang nó suốt những tháng ngày đầu tiên bơ vơ lạc lỏng ở nơi xứ lạ quê người .... Âu cũng là một món nợ đời phải trả..... Con tạo xoay vòng, kiếp này mắc nợ kiếp trước, kiếp sau sẽ trả giá cho kiếp này, vòng tuần hoàn cứ thế mà xoay.

Thursday, February 23, 2006

Viết cho anh

Bầu trời xám xịt, cảnh vật qua khung cửa sổ đứng im lìm như chờ đợi một luồng không khí tươi mát và ấm áp của mùa Xuân sắp về. Ừ, mùa Xuân sẽ đến, vạn vật sẽ thay đổi, và lòng người có đổi thay? Tâm tư em luôn vấy động, những giọt nước mắt ấm ức cứ chực tuôn tràn.

Anh nói đi, anh đang nghĩ gì và muốn gì? Ai dám chắc những tác động xung quanh không ảnh hưởng tới anh? Em tin anh, nhưng ai dám đảm bảo với em rằng anh sẽ về với em nguyên vẹn như lúc ban đầu, hở anh? Em biết anh đã quyết định rồi, chỉ là nói qua với em cho có lệ, chớ không phải là hỏi ý em có đồng ý cho anh đi hay không? Ai biết trước được chuyện gì xảy ra hả anh? Câu trả lời của em: "Ừ, anh muốn đi thì đi!" nhưng trong thâm tâm, em lại muốn điều ngược lại, em muốn cột anh lại với em, ở bên em hoài hoài.

Ai mà không ích kỷ cho hạnh phúc của mình hả anh? Anh ôm em vỗ về an ủi: "Anh đi rồi anh sẽ về với em mà!" Nhưng làm sao em yên lòng cho được. Anh nói đi, em phải làm gì hả anh? "Không nó niềm vui nào là trọn vẹn!" Tự nhiên linh tính cho em biết. Em phải chuẩn bị tinh thần để một ngày nào đó không có anh bên cạnh và em sẽ phải làm gì? Ngày đó có phải là không xa phải không anh? Em không muốn tỏ ra ích kỷ, nhưng điều đó có phải là em không biết giữ anh trong tầm tay của em hay không? Những giọt mưa cuối Đông lất phất hay những giọt nước mắt em rơi? Anh ơi, em cần có anh trong đời này.

Tuesday, February 7, 2006

Trùng hợp ngẫu nhiên?

Nhìn thấy nó, lòng chùng xuống lạ lùng. Tôi mong đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên trong hàng vạn điều trùng hợp khác vẫn xảy ra hàng ngày trong thế giới ảo này. Nhưng làm sao có hai điều trùng hợp nhau đến vậy? Tôi như thấy được hai đôi mắt tròn xoe ngơ ngác bước dọ dẫm để lần mò vào đời. Tôi đau buồn cho một thân phận cũng là đàn bà như tôi. Có phải là .... không? Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi muốn lên tiếng hỏi, nhưng tôi lại im lặng. Tôi sợ rằng tôi phải phơi bày cảm xúc của mình. Một khoảnh khắc nào đó, tôi muốn ............. Nhưng một tiếng nói vang lên ngăn cản tôi, và tôi lại trở về làm con thỏ đế nhút nhát. Không đâu, tôi kiêu hãnh mà, tôi muốn chôn vùi đau đớn và ngẩng mặt vui cười. Mỗi một thời khắc đi qua đều đánh dấu nỗi nhớ trong tôi vẫn ngập tràn. Nó như những vết cafe' vương trên nền áo trắng. Bầu trời trong vắt trên kia, tôi ngẩng đầu lên như muốn hỏi: "tại sao.......?"