Friday, April 28, 2006

Cho anh

Hôm nay muốn viết thật nhiều, nhưng rồi công việc quá bận rộn. Em muốn mượn câu thơ của cố thi sĩ Thanh Tâm Tuyền để nói rằng: "Ôm anh trong tay, mà đã nhớ anh ngày sắp tới." Căn phòng này sẽ vắng anh và em ngồi đây với nỗi cô đơn bao trùm vây kín. Em không dám tỏ gì hay nói gì với anh, bây giờ chỉ muốn khóc thôi. Thực ra em đang khóc đây, anh không thể nào biết được em vẫn hay khóc đâu. Nhưng khi đối diện với anh, mắt em ráo hoảnh, lúc nào em cũng tỏ ra cứng rắn và lì lợm. Em không muốn anh biết rằng em cũng yếu đuối và tầm thường đâu. Tự nhiên hôm nay buồn quá.

Đang ngồi viết cho anh, tự nhiên nghe tiếng gõ đồm độp vào khung cửa kính, em giật mình nhìn ra, thì ra có một chú chim sẻ đang mổ mổ cái mỏ tí hon vào ô của sổ. Nó không biết rằng nó không thể nào đi xuyên qua kính được. Hôm nay bầu trời xám xịt, thời tiết oi bức khó chịu như muốn mưa. Ngày mai, nha khí tượng cho biết sẽ có một ngày mưa tầm tã. Ông Trời khóc thay em đó phải không anh? Lúc nào em cũng mong cho anh bình an. Em thật mong muốn cho anh được bình an biết bao nhiêu. Chưa gì em đã biết nhớ anh, anh có nhớ em hay không?

"Không có niềm vui nào được trọn vẹn", đúng rồi, em không muốn nghe nữa. Anh nói rằng sẽ đưa em đi những nơi em thích, chỉ cần thời gian thôi, phải không anh? Anh nói rằng "cho anh thời gian" thì anh sẽ thực hiện được những ước muốn trong tầm tay. Em lúc nào cũng cho anh thời gian, kể cả thời gian anh đi chơi với bạn. Anh có biết em lo lắng khi không có em bên cạnh anh biết chừng nào hay không? Bạn em có dặn em, nếu buồn thì lên đây chơi, em cảm động tính viết vài dòng cho Nhỏ. Chưa kịp ra tay thì có chút hiểu lầm, có lẽ Nhỏ giận em ghê lắm. Em thương Nhỏ, chỉ muốn van xin Nhỏ: em không muốn Nhỏ lăn xuống bùn để rồi lại vấy bùn. Có lẽ em đã không khéo trong cách ăn nói và xử sự, để rồi hiểu lầm xảy ra. Em nhìn mọi chuyện theo suy nghĩ đơn giản và muốn hài hước khi trả lời. Nhưng có lẽ Nhỏ thì không, thật ra hoàn toàn không phải là "không", nhưng có lẽ em giỡn không đúng lúc. Vậy mà em cũng sưng mắt và mất ngủ.

Friday, April 21, 2006

Hoa vàng mấy độ

Sáng nay ngủ dậy, tôi chỉ còn nhớ được hai câu trong cả bài thơ mà tôi đã lẩm nhẩm làm trong óc đêm qua:
Người đến tặng tôi chậu cúc vàng
Màu hoa vàng rực sắc Xuân sang

Nhìn những bông hoa cúc vàng tươi rói đã làm tôi liên tưởng đến lời bài hát "Hoa vàng mấy độ" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

Em đến bên đời hoa vàng một đóa
một thoáng hương bay bên trời phố hạ
nào có ai hay ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi

em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù
xin cho bốn mùa
đất trời lặng gióđ
ường trần em đihoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thuyêu em thật thà

em đến nơi này
bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa
sao lòng quá vội
một cõi bao la
ta về ngậm ngùi
em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui

em đến nơi này
vui buồn đi nhé
đời sẽ trôi xuôi
qua ghềnh qua suối
một vết thương thôi
riêng cho một người


Nhiều năm trước, khi nghe bản này của nhạc sĩ Trịnh, tôi chỉ có cảm giác của một sự chia tay và nuối tiếc nhẹ nhàng. Thật ra tôi đã chưa hiểu hết từng lời, từng chữ trong từng câu hát. Và có lẽ tuổi tôi còn quá trẻ để biết được cảm giác của "một vết thương thôi riêng cho một người" nó sâu sắc và thâm trầm đến dường nào. Có lẽ "định mệnh" đã đưa đẩy để tôi biết và quen Anh, một người suốt đời chung thủy, chỉ mang trong lòng hình ảnh của một đóa Cúc Vàng. Có lẽ "định mệnh" của Anh cũng chỉ là có "duyên" nhưng không "nợ" với đóa Hoa Cúc Vàng kia, để rồi:

"nào có ai hay
ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió
em còn cứ mãi bay đi"

Có ai biết được nổi đau của một chàng trai trẻ khi "ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù", có hay chăng chỉ người trong cuộc mới cảm nhận được nổi đau thấm thía và dai dẳng đó mà thôi. Có lẽ tình yêu không đòi hỏi được bù đắp nên tình yêu đã trở thành vĩ đại và cao thượng khi anh cầu xin:

"xin cho bốn mùa
đất trời lặng gió
đường trần em đi
hoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thu
yêu em thật thà
"

Vâng, có lẽ tình yêu thật thà, tình yêu không đòi hỏi dâng hiến, tình yêu không đi kèm với vật chất đời thường thì tình yêu mới bất diệt đến thế. Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng tình yêu "thật thà" đó đối với đóa Hoa Cúc vẫn còn sống và tiếp tục giày vò trái tim - dẫu không còn non nớt - kia đến dại khờ, khiến cho chàng trai vẫn si tình ngất ngây như ngày nào:

"em đến nơi này
bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa
sao lòng quá vội
một cõi bao la
ta về ngậm ngùi
"

Tìm hiểu sâu hơn về hoa cúc, tôi mới biết có hàng chục loài hoa cúc khác nhau: Ðại đoá vàng, bạch cúc rồi hoàng mi, bạch mi, tòng châm, hoàng kim tháp, cúc tím, cúc đỏ, cúc chi, cúc vạn thọ, cúc ngũ sắc... Mẹ tôi cũng có chăm sóc vài chậu hoa cúc màu vàng và màu tím. Khi tàn, hoa cúc không bao giờ rời thân. Nếu chịu khó cắt xén hay chiết gốc ra nhiều chậu khác nhau, rồi bón phân và chăm nước đầy đủ thì không bao lâu sau, Hoa Cúc sẽ bùng lên một sức sống mãnh liệt và ra hoa nhiều hơn lần trước. Hoa Cúc cũng tượng trưng cho linh hồn của những con người không bao giờ chịu mất gốc. Một giò cúc lay động cũng gợi cho người chơi hoa ý niệm thanh cao, sáng đẹp, gắn bó với đất nước quê hương.

Có lẽ Hoa Cúc Vàng luôn nở rộ năm này qua tháng khác là chứng nhân hùng hồn và cũng là chứng nhân tình yêu duy nhất của Anh dành cho đóa Cúc Vàng, như những lời than thở nhẹ nhàng và sâu kín trong lời nhạc của Trịnh. Đã bao mùa lá rụng qua đi, chàng trai si tình ngày nào vẫn không ngớt ngóng trông từng mùa Hoa Cúc nở, có lẽ chàng cũng không để ý đến những sợi tóc trên đầu mình đã ngả màu để báo hiệu cho một cuộc sống rồi cũng sẽ tàn úa và nhạt phai, chỉ có vết thương lòng là còn tồn tại mãi với thời gian như những đóa hoa Hoa Cúc vẫn nở và khoe hương sắc với đời.

Tuesday, April 11, 2006

Nhỏ ơi....

Muốn viết thật nhiều cho Nhỏ mà hình như quỹ thời gian của ta eo hẹp quá Nhỏ ạ. Ngày hôm qua đi làm, ta mặc nguyên một bộ đồ màu tím. Nhỏ biết gì không? Ta đã mặc cái áo Nhỏ tặng hôm sinh nhật đó, cái áo Nhỏ mua ôm vừa khít luôn, lại trùng màu với cái áo khoác của ta sẵn có, làm thành một bộ thật đẹp... Nhỏ vẫn còn nhớ ta thích màu tím ư? Cách xa cả nửa vòng trái đất mà Nhỏ còn nhớ ngày sinh nhật của ta. Cảm động quá Nhỏ à....

Nhỏ biết không? Ta cứ trăn đi trở lại lá thư viết tay của Nhỏ mấy lần: "Mặc dù sinh nhật mày đã quá 12 ngày rồi, nhưng tao vẫn có chút quà tặng mày. Tao biết mày không thiếu thứ gì, nhưng mày bận cho tao vui nghen." Đọc những dòng chữ của Nhỏ mà nhớ Nhỏ thật nhiều, mắt ta cay cay nhỏ ạ......

Những chiều Dalat lộng gió, Nhỏ đèo ta trên chiếc Dream màu tím, tóc Nhỏ quấn quít bay vào mặt, vào cổ ta nghe nhồn nhột.... Những buổi đèo nhau đi ăn hàng bế bụng đi không nổi, những buổi làm chị Hai hò hét đám Oanh Vũ dễ thương... Những buổi nằm ngồi học thi cạnh nhau, nhưng ăn hàng và ngủ nhiều hơn học... Để rồi một ngày gần cuối tháng 4 của 12 năm về trước, ta và Nhỏ chia tay trong nhạt nhoè nước mắt, mắt Nhỏ ướt và mắt ta cay.

Ta quay lưng bỏ lại cả thời thơ ấu, bỏ lại Nhỏ nhỏ bé với dáng vẻ cô đơn đầy chịu đựng ....Nhỏ biết không? Ta nhớ Nhỏ thật nhiều dù nợ mấy lá thư vẫn chưa hồi âm được, cuộc sống của ta bận rộn và quay cuồng như chong chóng Nhỏ à: "Tao muốn mày ở đây để có thể trả lời liền những câu hỏi của tao, mà sao mày ở xa tao quá vậy ..." Đọc thư Nhỏ lần nào cũng làm mắt ta cay.... Về thăm Nhỏ thì hai đứa ở bên nhau chỉ được một vài khoảnh khắc ngắn ngủi... Phải chi Nhỏ biết xài internet hả Nhỏ? Cuối thư lúc nào Nhỏ cũng nói "Thương mày nhiều"... Nhớ quá Nhỏ ơi.....

Ta

Thursday, April 6, 2006

Lost of Pet

Trên đường lái xe đi làm, tôi tạt ngang Wal-Green để mua tấm thiệp chia buồn về Người Cha vừa quá cố của ông Xếp trong sở. Đang miên man suy gẫm về những điều "còn" và "mất" của một đời người, những hàng chữ phân loại card đập vào mắt tôi: "Loss of Father", "Loss of Mother", "Loss of Loved", "Loss of pet" .... Cụm chữ "Loss of pet" làm tôi chợt nhớ lại câu chuyện của Anh kể về nhỏ làm cùng sở. Tôi nghĩ: ở Việt Nam, có người còn không có đồ ăn để ăn, không có áo quần để mặc, còn chó mèo hay thú cưng ở cái xứ sở giàu nhất nhì thế giới này thì được làm giường cho ngủ, có đồ chơi để chơi, có áo thay mỗi ngày... Đến khi chết thì có người còn gởi hoa, gởi thiệp để chia buồn với chủ của nó.

Đúng ra, anh thường kể cho tôi nghe về Nhỏ: nào là "Nó ngồi ngay sau lưng anh nhưng thường ôm điện thoại gọi về Vietnam và hét quá to, không làm việc được gì hết!" nào là "Nó ăn uống và quăng bao và giấy đầy bàn, không chịu dẹp" vì anh và nó chia nhau một cái bàn sau lưng để ăn lunch, hoặc "Nó lanh và aggressive quá Trời luôn, chỗ nào có sales là nó cũng biết và có sẵn số điện thoại hoặc địa chỉ liền. Hôm nay, nó nghe chỗ kia có sales đồ chơi, nó liền gọi điện hỏi mấy giờ mở cửa và rủ anh đi. Cúp điện thoại xong thì nó ngồi tính tóan và gọi lại biểu người ta để dành riêng mấy thứ để tới giờ mở cửa là nó đến mua liền...."....

Riết rồi tôi cũng chẳng nhớ là anh kể gì về nó nữa, chỉ ừ hử cho qua chuyện. Riêng chuyện về con chó của nó thì tôi còn nhớ rõ vì tôi vẫn nhớ về cái cười "hi..hi..." và bộ mặt của anh lúc diễn tả. Sáng đó, Nhỏ vô làm lại sau mấy ngày nghỉ vacation, dường như Nhỏ có cúi cúi đầu tránh tránh ánh mắt của Anh khi nói chuyện, nhưng Anh cũng không để ý lắm. Đến trưa thì Nhỏ mếu máo bắt đầu kể:
- Con chó cưng của tao chết được 3 ngày rồi, nó không bệnh gì cả, đi ngủ ban đêm rồi "đi" luôn chớ không có dậy nữa.

Anh nghe được loáng thoáng cái gì "chết", "không bệnh", "ngủ", "đi luôn", "không dậy".... nên hỏi lại cho chắc ăn:

- Mày nói cái gì? Ai chết?

- Thì con chó KiKi của tao đó - Nói rồi Nhỏ lôi ra một xấp hình chụp con KiKi lúc còn sống, lúc đang ngáp, lúc đang say giấc, lúc đang nằm trong "hòm", và toàn cảnh chụp cái "mộ" của nó....

- Trời ơi, tao tưởng mày nói người thân của mày chết chớ... - Xong anh bồi thêm - Phải chi tao được làm con chó của mày nhỉ? Tao mà chết chắc chẳng ai thèm khóc hay nhớ tới tao hết (hihi haha).

Anh nói xong cười phá lên "hahaha" (tôi nghe kể đến đây cũng phì cười theo.) Lúc đó Nhỏ đang tính tỉ tê khóc tiếp chợt khựng lại nhìn anh:

- Tao khóc thiệt mà. Tụi tao nuôi nó được 14 năm rồi. Tối đó trước khi đi ngủ, nó còn nhảy lên kiss tao nữa - Nhỏ thút thít...

Tôi nhớ là đã đệm vào:
- Trời, vậy là nó "thọ" quá rồi, một đời chó có 12 năm thôi à, còn một đời người là 60 năm....

- Thì bởi - anh trả lời - mà thấy mặt mũi nó sưng húp thì chắc nó khóc nhiều lắm, có điều nhìn cái mặt nó mếu máo thì anh không nhịn cười được nên anh cứ cười. Nó tức quá chửi anh là:

- Đồ đàn ông ác độc, đồ đàn ông không...tim.
- Ừa, cũng may cho anh đó, nó mà chửi anh không có "cái kia" nữa thì chắc em cũng đi gặp nó một lần để hỏi tại sao .... quá ...