Sunday, June 18, 2006

Vie^'t ve^` Cha

Nhân ngày Father's Day (6/18/2006)

Nếu chúng ta nghĩ đến Mẹ là nghĩ đến hình ảnh dịu dàng, bao dung, và tận tụy, Mẹ là bóng mát che chở cho con những buổi trưa hè, Mẹ là ánh sáng trong đêm thâu khi con lạc bước, Mẹ là bầu sữa ngọt ngào nuôi con khôn lớn từng ngày... thì Cha chính là hình ảnh của một cột trụ vững chắc trong gia đình. Cha là "mái" của một căn nhà. Người ta có lối ví von: "Con không cha như nhà không nóc". Đối với người Á Đông, người Cha trong gia đình thường đóng một vai trò gia trưởng và nghiêm khắc. Đi đâu xa về, con cái thường xà vào lòng Mẹ để tìm một chút an ủi và vỗ về, chứ ít ai dám xà vào lòng Cha dù trong lòng rất muốn nũng nịu và nhõng nhẽo với Cha mình. Bên ngoài lớp vỏ nghiêm nghị, nghiêm khắc và cũng có thể gọi là lạnh lùng đó, trong lòng Cha lúc nào cũng nghĩ về con và lo lắng cho tương lai của con cái. Cha ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài, có khi Cha lại còn che giấu tình cảm cả với con cái chỉ vì sợ con "lờn mặt". Cha thường bày tỏ nỗi lòng lo lắng cho con thông qua Mẹ. Cha có thể chịu nhiều cực khổ để mong mỏi đàn con có được cơm no áo ấm và được che chở như trong câu ca dao:

"Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất, gót con dính bùn
"

Hoặc:
"Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
"

Ba ơi,
Mới đó mà gần một năm đã qua kể từ khi con hồi hộp mở cho Ba nghe bài hát "Tình Cha" của ca nhạc sĩ Ngọc Sơn để tặng Ba trong ngày Father's Day vì con rất tâm đắc vì bài hát gần giống tình cảm của Ba dành cho mấy chị em con:

"Tình Cha ấm áp như vầng Thái Dương
Ngọt ngào như giòng nước tuôn đầu nguồn
Suốt đời vì con gian nan,
Ân tình đậm sâu bao nhiêu,
Cha hỡi Cha già dấu yêu

Và con nhớ mãi những ngày tháng qua
Kỷ niệm năm nào khó phai trong lòng
Nhớ hoài tuổi thơ bên Cha,
gian khổ ngày đêm chăm lo
Mong muốn con được lớn khôn

Còn nhớ những ngày ấy,
những đêm trường giá lạnh
Và Cha nằm ôm con sưởi ấm những canh dài
Nhè nhẹ hôn con và Cha khẽ nói:
Này con yêu ơi...
Con hãy nhớ.. hãy nhớ... lời Cha sống cho nên người
và con hãy chớ bao giờ dối gian

Nghèo thì cho sạch rách sao cho thơm!
Những lời của Cha năm xưa
Con nguyện ghi sâu trong tim
Cha hỡi Cha già dấu yêu..
."

Năm nay, ngày Lễ của Cha rơi đúng vào dịp giải Túc cầu Thế Giới, nhưng không vì thế mà con lại quên ngày của Ba, phải không Ba? Mỗi ngày nhìn thấy Ba dãi nắng và tóc Ba bạc đi nhiều, lòng con quặn đau lắm Ba ơi. Chỉ cách đây vài tháng, con tưởng là Ba bị vi khuẩn độc xâm nhập vào khuôn mặt Ba và tưởng là sẽ có thể bị mù luôn như lời Bác sĩ tiên đoán. Ba có biết rằng con nhận được điện thoại của em N. mà con vừa lái xe vừa khóc và cầu nguyện cho Ba nhiều lắm không?

Trong tuyệt vọng, con chỉ biết xin ơn trên cho Ba được tai qua nạn khỏi. Con nôn nóng khi biết Bác sĩ chỉ cho Ba toa thuốc rồi chích một mũi thuốc rồi cho Ba về mà không cho Ba nhập viện. Ngày hôm sau rồi những ngày sau nữa, Ba cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ để chờ cho được Bác sĩ khám lại, Ba phải túc trực chờ không có hẹn trước. Con gần như hóa điên. Vừa lái xe vừa nghĩ đến Ba mà mắt con mờ đi vì lệ dâng tràn, suýt chút nữa là gây ra tai nạn khi gần đến nhà BaMe. Vào nhà nhìn thấy Ba thì tinh thần con hoảng loạn và con không muốn đi về nữa, nhưng con cũng không dám tỏ ra hay nói thêm điều gì làm Ba Mẹ thêm lo lắng và đau lòng.

Có phải là Trời Phật đã thương Ba và thương gia đình mình nên Ba đã được tai qua nạn khỏi không? Mới có vài tháng mà khuôn mặt Ba bây giờ gần như hết sẹo, đến nổi con nhìn hoài và cũng không thể ngờ. Con cứ nghĩ Ba thường làm điều lành và sống cho tha nhân nhiều cho nên bây giờ Ba được hưởng phước lại, phải không Ba? Có lẽ qua Mỹ này làm cho tình cảm Cha con mình cởi mở hơn cho nên mỗi khi Ba thấy con không được vui thì Ba xoa đầu, có khi Ba ôm vai con và hỏi: "Bữa nay con có gì không vui hả?" làm con thật cảm động dù con thường trả lời: "Dạ, đâu có gì đâu Ba" nhưng những lúc đó con chỉ muốn ngã vùi vào lòng Ba mà khóc.

Con nhớ hoài những ngày con thi hết cấp II rồi những kỳ thi cuối cấp III, Ba luôn ở bên cạnh con để nhắc nhở và dạy con thêm với những bài Toán, Lý, Hóa.... hóc búa. Có khi Ba chỉ ngồi bên cạnh con và cùng thức với con trong đêm dài cho con không cảm thấy lẻ loi khi một mình học thi. Ngày nào Ba cũng mua cả chồng báo đủ loại để ban đêm có mà đọc cho qua thì giờ. Có khi mải mê học và con nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Ba đã ngủ gục tự bao giờ. Con thật biết ơn Ba biết bao nhiêu khi trong mọi cố gắng và thành quả của con, lúc nào Ba cũng đóng một vai trò thật to lớn.

Ba ơi, không phải chỉ chờ đến ngày Father's Day con mới nói, nhưng con muốn nói thật to lên mỗi ngày rằng: "Ba ơi, con thương Ba nhiều lắm Ba ơi!" Kính chúc Ba một ngày lễ Father's Day thật vui. Chủ Nhật này Ba thích món gì, con sẽ nấu mời Ba-Mẹ ăn, Ba nhé.
Con của Ba,



Father's Day 2006

Tuesday, June 13, 2006

Đi hay ở?

Lo nghĩ, đắn đo, và rụt rè, nhưng rồi mọi chuyện lại xảy ra nhẹ nhàng, không khó như mình tưởng. Vậy là xong. Người ta nói: "bất quá tam" hoặc là "quá tam ba bận", có lẽ lần này sẽ là một kết thúc thật sự. Không ai đoán trước được chặng đường kế tiếp sẽ ra sao? Có lẽ kết thúc nào cũng làm nao lòng người đi và kẻ ở. Có bắt đầu thì phải có kết thúc. Nhưng thà là có một kết thúc thật sớm để rồi lại có một sự bắt đầu khác. Đâu đó, bài hát "Bài không tên cuối cùng" của Vũ Thành An vang lên:

"Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?

Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ
"

Có lẽ một cuộc sống khác vẫn đang chờ em ở phía trước. Người còn đây, nhưng sự tồn tại đó sẽ kéo dài bao lâu? Anh muốn hỏi em điều gì:

"Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu
Mưa bên chồng, có làm em khóc, có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.

Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
Đúng hay sao em?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si

Suốt con đường ai dìu lối
Hãy yêu nhiều người em tôi
Xin gửi em
Một lời chào, một lời thương, một lời yêu
Lần cuối cùng
"

Cám ơn lời chúc của người ở lại. Em chưa biết con đường mới này sẽ đưa em sang đâu, có lẽ cũng gồ ghề và phải qua nhiều lênh đênh. Anh nói tiếp đi:

"Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
Ngỡ như là vừa hôm qua
Tôi uớc ao có một ngày gặp lại em, hỏi chuyện em lần cuối cùng
Vẫn con đuờng, con đuờng cũ
Vẫn ngôi truờng, ngôi truờng xưa
Mưa vẫn bay như hôm nào
Nguời ở đâu mình ở đây bạc mái đầu
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó chắc qua bao lênh đênh
Bao gập ghềnh có làm héo hắt, có làm phai úa nét môi đẹp ngày nàỏ
Này em hỡi con đuờng em đi đó, con đuờng em theo đó đúng đấy em ơi
Nếu chúng mình đã thành đôi lứa, chắc gì ta đã, thoát ra đời khổ đaụ
Nếu không còn gặp lại nữa, giữ cho trọn ân tình xưa
Tôi gửi em lời cầu nguyện, đuợc bình yên đuợc bình yên về cuối đời....
."

Friday, June 9, 2006

Lì lắm đây!

Mới đó mà một tháng Sáu nữa lại về. Những cơn nóng hầm hập cứ chờ chực như muốn nuốt trửng những chướng ngại vật trên con đường nó đi qua. Tôi nóng. Anh nóng. Có phải quá đủ rồi không? Tôi đã làm gì? Có phải tôi quá dễ dãi khi buông anh ra hay không? Tôi không muốn gì nữa cả? Dầu chỉ là ý nghĩ mang anh về riêng cho mình. Tôi quá mỏi mệt. Cho anh với những tự do chọn lựa. Có thể khó nghĩ, nhưng rồi cũng qua. Cuộc sống này không đủ dài để dằn vặt nhau, anh nhỉ? Anh có nghĩ cuộc sống kia sẽ sung sướng hơn không? Anh hãy tự do quyết định, em sẽ không nói gì hay ngăn cản anh đâu.

Em phải làm gì hả anh? Nhiều khi em bị cuốn theo và làm theo những điều em không muốn. Nhưng dòng đời vẫn cứ trôi và em biết, em biết rằng em đứng lại thì sẽ bị đi thụt lùi. Rồi thì sao hả anh? Em vẫn cứng đầu như khi anh gí tay vào trán em mà nói rằng: "Lì lắm đây!"