Wednesday, August 2, 2006

Tháng Tám.....

Hôm qua đang nghe radio và chợt mình khi nghe một xướng ngôn viên nói: "Hôm nay là ngày đầu của Tháng Tám....." Tháng Tám đã về rồi ư? Những ngày tháng Bảy bận rộn trôi qua cái vèo như chẳng hề để lại dấu vết, không thể nào là "một ngày như mọi ngày". Tháng Bảy với sức nóng hầm hập và những ngày mưa ào xối xả, chợt đến chợt đi. Thời tiết thật lạ, cứ như muốn tra tấn con người. Tội nghiệp con người thật nhỏ bé trước những cơn cuồng điên thịnh nộ của thiên nhiên. Đâu đã yên, trong cuộc sống thì có những chuyện tưởng không thể nào xảy ra nhưng nó vẫn lù lù hiện hữu. Cuộc đời có bao nhiêu lâu mà cứ phải tìm cách để đối đầu hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, tại sao không vui vẻ sống và tận hưởng những gì mà tạo hóa ban cho? Những đợt sóng cao ngất và bạc đầu có thể dâng lên để cuốn phăng tất cả để rồi lại xô dập vào bờ nô đùa và cứ tảng lờ như không có gì xảy ra.

Có lẽ anh nói đúng: hạnh phúc hay khổ đau đều do mình định đoạt. Khi mình vui vẻ và nghĩ rằng mình hơn rất nhiều người thì mình đã sung sướng rồi, nếu cứ phải tẩn mẩn nghĩ về những điều nhỏ nhen và thù hận thì không thể nào làm mình thanh thản được. Nhưng em cũng là con người tầm thường thì làm sao mà tránh những lúc chạnh lòng hở anh.

Những ngày đầu tháng Tám trời vẫn nóng như thiêu đốt, nhiệt độ tăng lên và có báo động trên hầu hết các tiểu bang. Nhưng em vẫn cảm thấy có một nơi thật mát mẻ để quay về, đó là em chỉ thực sự cảm thấy bình yên và được xoa dịu khi ở bên anh mà thôi, anh có biết không?