Tuesday, July 29, 2008

Không nhớ gì sao em?

Chiều nay đứng ủi cái áo mà anh đã có lần ủi dùm hôm đi chơi, nghĩ tới câu hỏi anh đã hỏi nó hồi thứ Sáu vừa rồi: "Bộ em không nhớ gì sao em?" Nó phản ứng lại: "Sao anh biết là em không nhớ?" Chỉ có vậy mà nó thấy tủi tủi hờn hờn. Nghĩ tới đó rồi nhìn cái áo vô tội, nghĩ tới anh, nó chỉ cảm thấy giận chớ không có thương. Vậy mà bấy lâu nay nó đã cố vin vào đó để mà sống. Nó nghĩ đến mối dây liên lạc của anh và nó chỉ có chừng đó, để nó có một nơi gọi là để vịn vào mà đi.

Có lần nó hỏi anh: "Anh có biết cái gì thiêu đốt và...giết em mau nhất không?" "Lửa, có phải không?"- anh mau mắn, còn nó thì chưng hửng và hơi thất vọng. Rồi nghĩ ngợi: "chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Nhưng chắc là tạo hoá sanh cái phái mày râu tao ria là vậy. Họ đơn giản hơn cái phái gọi là phe kẹp tóc rắc rối của chúng nó nhiều. Hay chỉ tại nó hay chi tiết hóa mọi thứ, hay để ý tới những tiểu tiết để rồi tự làm khổ mình? Nó buồn buồn, tưng tức. Người ta đã vô tình chà đạp vào cái day dứt của nó. Trong tuyệt vọng, nó cảm thấy hoài công vì không thể giữ được những bọt bong bóng của những ngọn sóng bạc đầu ngoài khơi kia. Người ta đã cứa vào lòng nó một vết thương sâu hoắm mà nó biết phải mất lâu lắm mới lành.

Mấy hôm nay nó đang ngấu nghiến cuốn sách Tạp Văn "Ngày mai của những ngày mai" của Nguyễn Ngọc Tư. Nó thích đọc Tư vì văn của Tư mộc mạc, chất phác như tấm lòng của người Nam Bộ, lâu lâu nó lại tìm thấy một mảnh tâm sự của nó lãng đãng ở đâu đó:

"Có lần gặp lại người yêu cũ, cô ngồi nhắc lại lần gặp đầu tiên, mắt anh lúc đó, miệng anh cười lúc đó, tóc anh lúc đó. Và kiểu áo anh hay mặc, những câu anh thường nói... Cô ngó anh, cười bảo, đi đâu, gặp mùi nước hoa cũ, là em nhớ, ngày xưa thơm lựng trên áo anh. Mỗi câu nói như một mũi kim buốt vào lòng, cô cảm giác vậy. Anh ta ngẩn ngơ, vậy a, vậy à, rõ ràng, chi tiết làm anh ta xúc động đến thảng thốt. Cô đọc được sự bối rối của một kẻ không nhớ ra những gì người khác nhớ, tăm tắp.Rốt cuộc dường như chỉ phụ nữ là nhớ đằm, nhớ sâu...Những chuyện không đâu... " (Chi tiết)

Có lẽ cũng không nên tự quàng vào mình cái quá khứ rồi kéo lê đến hiện tại. Quá khứ là quá khứ, còn hiện tại là hiện tại. Không nên nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại, cho dù mai này cái hiện tại có trở thành quá khứ đi nữa, thì cái quá-khứ-của-hiện-tại này cũng không thể trùng vào cái quá-khứ-của-quá-khứ kia. Hời.

Thursday, July 17, 2008

"Đem con bỏ chợ"

Mới chỉ nghĩ tới cảnh đó, tự nhiên tôi thấy mình như chới với, hụt hẫng, hết hơi. Cho dù chuyện này có thật sự xảy ra, tôi cũng không thể chết, nhưng có lẽ cái cảm giác đó làm tôi khó chịu và mất thăng bằng nhiều hơn. Để phản ứng, tôi phồng mang và xù lông ra chống đỡ. Nhiều lần anh gạn hỏi: "chẳng lẽ em nghĩ anh làm vậy với em thiệt sao?" Dẫu biết là anh không thể làm vậy với tôi, nhưng tôi vẫn có những cảm giác bất an.

Có lần, trong khi ngồi nhâm nhi rượu với vợ chồng người bạn của anh trong giờ khắc giao thừa, cả bốn người đang ngồi ôn chuyện xưa và mong chờ cái khoảnh khắc đếm dần count-down từ 10 đến 1 để thấy quả cầu rơi xuống; uống xong ly rượu đầu tiên, anh đứng dậy nói: "thôi đi ngủ". Vậy là đi thẳng một lèo lên lầu và lăn ra ngủ, ngủ như chưa từng được ngủ, và tôi trở thành người độc hành bất đắc dĩ. Không biết hai vợ chồng người bạn của anh nghĩ gì nhưng họ có vẻ hơi bất ngờ đến khựng lại vài giây. Còn tôi, tôi mang cảm giác vừa giận vừa chơi vơi. Thà rằng anh bỏ nhỏ trước với tôi rằng hôm nay anh hơi mệt, hôm nay anh buồn ngủ sớm, thì tôi đã biết trước để biết đường mà ứng phó, thì cái cảm giác giận giận vì hụt hẫng đó chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn. Đằng này, tôi như người đi biển mất phương hướng và phải cố bơi vào bờ một mình.

Anh nói với tôi: "Không được đi cùng nhau thì buồn lắm. Nếu em không chịu đồng hành với anh thì anh biết đi với ai đây?" Tôi dùng dằng, đi không nỡ, ở không đành. Chỉ là không biết làm sao để thoát ra khỏi chính mình ....

Wednesday, July 9, 2008

Ước mơ trong tầm tay

Anh đang ngồi dựa ngữa trên salon coi TV, tôi cầm cuốn catalog đi tới xà nẹo một bên:
- Anh, anh thấy chiếc nhẫn này có đẹp hông?

Liếc qua thiệt nhanh cho có lệ, anh đáp:
- Ừ đẹp...
- Xí, nói chuyện gì cộc lốc zi.?

Anh đổi dáng ngồi rồi dang hai tay ra, rồi vừa nói vừa....múa hai cánh tay và uốn éo cái lưng:
- Dạ em, nó đeeeeeẹppppp lắmmmmmmm...

Xong đổi qua giọng bình thường, anh nói tiếp:
- Sao? Bỏ 2-3 ký đường vô dzậy được chưa?
- Gớm, ẹo phát khiếp... Nè, nghe em nói tiếp nè: anh thấy chiếc nhẫn đó mà....nằm trên bàn tay em như vầy...vầy.. có....đẹp hông ? - vừa nói tôi vừa xoè bàn tay năm ngón không mấy gì kiêu sa ra.

Anh ngó sững tôi:
- Em có rồi mà...
- Nhưng mà em thích cái hột to hơn chút nữa, to to như dzầy nè ...
- Anh thấy em toàn đòi ba cái gì đâu không à.... Nếu em muốn cái gì thiết thực hơn thì anh mới chìu em được... chớ đằng này...
- Thì cái hột này đối với em là....thiết thực nhất rồi đó...
- Em nghĩ coi, em đâu có thiếu cái gì nữa đâu, bao nhiêu người chỉ ước mơ được như em mà thôi...
- Người ta khỏi cần ước mơ, mà ai cũng hơn em hông à...
- Em cứ toàn đứng núi này nhìn qua núi nọ, phải biết quý những gì em đang có thì mới thấy hài lòng và hạnh phúc được ...
- Thì em quý hết những gì em đang có chứ, nhưng....nếu em có thêm thì em sẽ....quý thêm và hạnh phúc thêm nữa...haha...
- Anh chỉ muốn em suy nghĩ lại và chỉ nên ước mơ những gì trong tầm tay mà thôi, còn ba cái đồ đó em đeo đâu có hết... Rồi liệng lung tung cho mất...hoặc không biết trộm nó viếng nhà lúc nào nữa ....
- Trời, em chỉ dám ước mơ trên...ngón tay mà còn chưa có đây nè, anh biểu em ước mơ tới trong...vòng tay thì làm sao em bưng cho nổi?....haha..
- Anh nói "trong tầm tay" tức là trong khả năng cho phép đó, chứ đâu có nói "trong vòng tay" đâu. Em sao cứ hay...cãi bướng không à...
-........

Tuesday, July 8, 2008

Quá khứ hay hiện tại?

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn vì phải đắn đo cân nhắc, không biết phải bắt đầu từ đâu. Loăng quăng chạy theo hiện tại nhưng không phải là bỏ quên quá khứ! Không muốn biện minh rằng mười mấy năm qua mình đã thay đổi quá nhiều, rằng cuộc sống hiện tại của mình đã quá bận rộn để không có thời gian hồi tưởng về những ngày tháng cũ. Không có quá khứ và cội nguồn gốc rễ thì làm sao có hiện tại? Thời gian qua, không lên tiếng không phải là không nghe, không thấy, không biết... nhưng mà cứ phải làm người dửng dưng, ngoại cuộc.... làm sao đây? Phản ứng kiểu nào cũng là tệ bạc, không phản ứng thì là nhu nhược... đằng nào cũng không thể chấp nhận được ...

Quá khứ:
- O nợ khoẻ khôn?
- Nè, chửi cha không bằng pha tiếng đó nhe....

Hiện tại:
- Mệt hỉ....
- Thôi đừng "hỉ" hoài, dơ thấy mồ ...
- Bữa ni mặc chi đi làm rựa?
- Thôi đừng "rựa" nữa, đi đâu cũng xách theo cái "rựa", nặng thí mồ....
- ....

Biện minh gì cũng vậy thôi, có lẽ chính tôi đã từ chối quá khứ và gốc rễ của mình. Câu nói: "Người ta có nhiều nơi để đến, chỉ một nơi tha thiết để quay về" chắc không còn ứng dụng đúng cho tôi nữa?

Monday, July 7, 2008

Có da có thịt

Con người ta thường.... vô lý, nếu rãnh quá không có chuyện gì làm thì phải ráng mà....kiếm chuyện:

- Anh thấy em dạo này mập lên có xấu lắm không? - Tôi hỏi
- Đối với anh, em lúc nào cũng đẹp rồi ... - Anh nói với vẻ....dè chừng, có lẽ là ... muốn được yên thân...
- Thôi mệt quá, cải lương quá đi.. Trả lời thiệt đi, em có mập không? Em thấy em lên 2-3 pounds rồi đó, mà nó lên chỗ này nè ... - cầm tay anh ấn ấn vô chỗ "mập mập nhiều thịt"

Không chút đắn đo, anh trả lời:
- Ờ thì chỉ hơi có da có thịt chút chút thôi ...
- Anh cứ nói thẳng là em mập em xấu đi, để em có động lực mà "phấn đấu" ...
- Thì em cứ chịu khó tập thể dục chút là được rồi....
- Hờiiiiiiiiiiiiii, thấy chưa, ý anh là em vừa mập vừa nhác mà nãy giờ cứ vòng vo hoài ....
- Mệt em quá đi, tự mình nói ra rồi tự mình suy diễn lung tung ....

====

Hôm qua lục tủ để tìm đôi bông tai, tình cờ tìm lại được 2 mảnh giấy viết về Bi những năm về trước. Ký ức "có da có thịt" và "ốm ốm nhiều xương" về hai lần lần bị quở chợt thức dậy:

Hôm đó trong nhà có tiệc đầy tháng cu Tí, vừa ló đầu ra phòng ăn, một ông bạn của Ba phán cho một câu xanh rờn:
- Ui chu cha, con Bé dạo này mập giống bà Mễ quá hơ.... - nghe mà muốn sững cả người, người chi mà ....vô duyên tệ. Sau đó quê quá trốn tiệt trong phòng luôn. Ba Mẹ và Anh gọi mấy lần cũng không ra. Nói cho Anh nghe rằng ông B. nói em vậy đó.

- Đồ cái ông vô duyên" - Anh trả lời giọng bực bội.

Mẹ cũng an ủi:
- Kệ cái ông đó đi, ổng ba-la-chi-trợt, ruột để ngoài da chớ đâu có chi đâu, ra ăn đi...
- Thôi con hông ra đâu, Mẹ nói đứa nào đem đồ ăn vô cho con được không?

Lần khác, cũng cái miệng ổng oang oang khi đang ngồi nhậu với Ba giữa phòng khách:
- Chà, con Bé dạo này đẹp quá, người ta bỏ bạc ngàn ra mới được vậy, còn mi thì .... chắc nhờ tao quở nên nó mới ốm lại đó phải không?

Đến nước này thì tôi mới hiểu tại sao ổng thường bị Ba và mấy ông bạn khác la và sửa lưng hoài. Cũng tại cái miệng ưa nói, thấy gì nói đó, không chịu suy nghĩ cho có đầu có đuôi. Nhưng được cái là ổng không hại ai, chỉ có cái miệng ổng hại ổng. Té ra cái giá để...ốm lại và để được ổng khen lại là quá đắt. Ổng đâu có biết những ngày vừa qua của tôi tưởng chừng tôi có thể chết đi sống lại được với Bi. Người tôi mỏi mệt và yếu xìu, đứng không muốn vững. Nếu đọc những dòng này, có lẽ ổng mới cảm thấy xấu hổ vì vô tâm và vô duyên với những câu nói ba-la-chi-trợt của mình.

===

Ngày 7 tháng 6 năm 2001

12 giờ trưa, Bi nhập viện.

1:30 p.m.
Nhìn thân hình bé nhỏ nóng hầm hập của Bi, tôi đau lòng quá. Hơi thở dồn dập, nét mặt trắng nhợt nhạt của Bi làm tim tôi gần như ngừng đập. Tại sao lại thế này? Cách đây vài ngày, Bi khoẻ mạnh, chạy chơi. Bây giờ nằm đó thiêm thiếp thở, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề mệt nhọc. Các y tá đi lại lăng xăng, mỗi người một việc: kẻ đo nhiệt độ, người chích thuốc, người đo máu, rồi chuyền nước biển..... Mắt tôi hoa đi như không thấy gì, đầu óc quay cuồng với bao nổi âu lo..... Tôi cố nén tiếng thở dài, chỉ mong mọi chuyện sẽ suông sẻ trôi qua. Nhưng sao lại thế này? Người tôi cứ run bần bật, bần bật.... Nước mắt cứ chực trào ra.... Tôi biết thế nào là nỗi khó khăn cực khổ của Ba Mẹ đã nuôi tôi khôn lớn chừng này.

3:00 p.m.
Môi Bi đã tươi hơn, khuôn mặt đã hồng hào trở lại tuy hơi thở vẫn khò khè có vẻ khó khăn. Nhưng tôi yên tâm hơn. Hy vọng với sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của các y tá và bác sĩ, và với giấc ngủ sâu này sẽ làm cho Bi mau bình phục. Bi lại chóp chép miệng, chắc lại thèm uống nước chớ gì? Khuya hôm qua sốt quá mà! Nhìn khuôn mặt vô tư dễ thương của Bi, tôi thiệt muốn nựng một cái quá! Nằm mơ gì mà miệng cứ ú ớ, người cựa quậy vậy Bi? Chắc lại mơ được ra tắm hồ và chơi xích đu chứ gì? Ngủ ngoan đi, sau khi bình phục sẽ được thỏa thích mà. Cái máy đo oxy trong máu cứ báo động beep beep liên tục, không biết có chuyện gì không? Tôi không biết tí gì về những con số này.... Lại lo nữa rồi...

3:50 p.m.
Bi ngồi bật dậy, nét mặt tươi tỉnh và cười hồn nhiên. Rồi nghe tiếng máy đo nhịp tim kêu beep beep nho nhỏ, Bi lại tưởng đó là một điệu nhạc nên đã ngồi lắc lư theo nhịp beep beep. Nhận ra tôi, Bi nhoẻn miệng cười rất ngây thơ. Đối với tôi, thời gian gần như đứng lại. Chỉ có tôi và Bi: thế giới của riêng hai chúng tôi...

4:00 p.m.
Cô y tá vào đo nhiệt độ, Bi nhìn cô ta với đôi mắt vô tư, không vui cũng không buồn, cũng chẳng tỏ một thái độ xa lạ hay thân thiện nào. Khi người y tá quay lưng, tôi đặt Bi nằm xuống ngay ngắn và đắp ngang ngực Bi một chiếc mền mỏng. Đôi mắt to tròn trong trẻo của Bi chớp chớp nhẹ vài lần rồi từ từ khép lại. Giấc ngủ lại đến với Bi thật nhẹ nhàng. Giờ đây Bi đã thở đều và tôi vẫn không ngừng ngắm nghía Bi. Khuôn mặt Bi thật thông minh và hiền. Rõ ràng, thời gian trôi thật chậm và đều theo nhịp thở của Bi. Tôi rời mắt khỏi Bi và đến ngồi ngã lưng vào chiếc ghế kê sát cửa sổ. Tôi nhìn ra bên ngoài, bầu Trời tháng 6 thật sáng với vài cụm mây xám lãng đãng trôi. Dòng xe cộ trên xa lộ vẫn nối tiếp nhau chảy đều đặn. Cuộc sống bên ngoài và cuộc sống trong nhà thương như hai thế giới hoàn toàn khác biệt: một bên là đua chen, hối hả, tấp nập và ồn ào, một bên là yên tĩnh đến lạnh lùng. Chỉ lâu lâu có tiếng bước chân đi lại của các y tá lo làm phận sự của mình. Tôi ngồi đó, mắt nhìn ra cửa sổ nhưng đầu óc trống rỗng, lười biếng không muốn nghĩ ngợi gì. Tôi như kẻ xa lạ với thế giới bên ngoài.

4:30 p.m.
Bi lại cựa mình thức giấc và ho... Thôi tôi phải chạy lại với Bi.... Bi ho thêm vài lần. Đỡ Bi ngồi thẳng dậy và tôi thấy hai giọt nước mắt lăn dài hai bên má Bi. Sau đó một nữ y tá lên đem Bi đi chụp X-ray, tôi với tay lấy cái xách đeo vai đang để trên chiếc bàn nhỏ và rảo bước theo sau xe đẩy Bi. Chúng tôi phải đi thang máy từ tầng 8 xuống tầng 1 để ngồi chờ. Tại đây, tôi thấy xung quanh toàn là những nam bệnh nhân già. Ai cũng xanh xao và trắng bệch, không biết vì họ có nước da quá trắng hay đã lâu họ không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời? Tôi lại ngồi hý hoáy viết vì sợ những ý nghĩ lại vụt bay mất.... Nhìn những bệnh nhân già với những khuôn mặt dửng dưng với đời, tự nhiên tôi đâm ra hoảng sợ.........

Friday, July 4, 2008

Chơi với ai?

- Em, phải thứ Sáu này em cũng được nghỉ lễ Độc Lập July 4 phải hông?
- Yeah, đứa nào làm nguyên ngày thì mới có lợi vì nếu nó được nghỉ thứ Sáu là coi như được nghỉ 8 tiếng đồng hồ, còn thường thường thứ Sáu em làm có nửa ngày thôi nên coi như được nghỉ có 4 tiếng hà...
- Thì mấy ngày kia làm 8 tiếng mỗi ngày thôi....
- Trời, đâu có được, em chọn lịch làm 4 ngày rưỡi tức là 9 tiếng cho mỗi ngày "kia" rồi mà... Vả lại tính toán kỹ dzậy thì...........chơi với ai?
- Ừa, "Chơi với ai" hả? Hihi....