Thursday, May 4, 2006

Anh ơi

Anh ơi, ở nơi đây em quắt quay và quay quắt. Sống lây lất qua từng cái email "miss you" và "love you" của anh. Chiều hôm qua em chỉ có rơm rớm, vậy mà chưa đến tối thì cặp mắt nặng sùm sụp chống hết nổi.

Sáng nay em cũng khóc trong shower, để mặc cho những dòng nước ấm hòa lẫn với dòng nước mắt và trôi đi. Xung quanh em lúc nào cũng có người và em không cho phép em èo ra trước mặt họ. Vậy mà khi chỉ có một mình thì em không ra làm sao cả. Mặc dù em tự mắng mình là: "đúng là cái đồ mít ướt lỗn cồi" mà em cũng chẳng khá hơn em chút nào. Đụng tới cái gì cũng làm em tủi thân: kéo thùng rác không nổi, khóc; ai nói gần nói xa, khóc. Em cuồng điên, em nóng nảy. Vậy mà lúc chị hỏi: "có khóc không?" thì em lại cười phá lên. Bởi vậy, em đã nói em chẳng ra làm sao, em chẳng giống ai cả. Em ơi, em có bị sao không?

Người ta email xin lỗi vì suýt chút nữa đã làm em tan vỡ. Có lẽ "tan" thì có nhưng "vỡ" thì chưa. Em cũng nghĩ sẽ "vỡ" vì em cũng tiếp tay, nhưng nó đã không, anh nhỉ. Em hiện nay chưa biết phải làm gì, cho nên chọn giải pháp "im lặng" để mặc thời gian trôi. "Hy vọng thời gian sẽ chữa lành vết thương này." Người ta nói vậy, và thực ra ai cũng có thể nói được vậy mà, nhưng có lẽ đã quá đủ cho em, em no nóc, em ngán ngẩm trong từng đường gân thớ thịt.

- Ngoại ơi, tại sao con không thể quên được hả Ngoại? Mở mắt ra là con lại nghĩ đến chuyện đó?
- Tại vì nó đã ảnh hưởng trực tiếp đến con, nó quá thâm trầm thì làm sao một sớm một chiều con có thể quên được. Nhưng con ơi, con phải gắng quên đi để mà sống, không có đáng gì đâu con.

Ai cũng nghĩ thời gian là liều thuốc nhiệm màu. Ai cũng vin vào thời gian chỉ để hy vọng và bào chữa này nọ kia. Có lẽ là vậy và "không có đáng gì đâu." Thôi hôm nay nghĩ quẩn chừng đó đủ rồi.