Tuesday, December 30, 2008

For Rent / For Lease

Trận bão Ike càn qua Houston vào ngày 13 tháng 9 năm 2008 đã để lại muôn vàn mất mát. Số người bị thiệt hại về nhà cửa như: bị bão thổi phăng hoặc cuốn mất nhà, nước mưa xối xuống nhiều làm xụp mái, cây to bị tróc gốc hay bị gãy đè vào nhà, hoặc bị những thiệt hại nhẹ nhẹ hơn như bay mất những miếng lợp mái (nhà), hàng rào ngã, ...v...v...lên đến con số khổng lồ, họ đã phải chạy đi tìm nhà để thuê hay ra khách sạn mướn phòng để ở tạm trong thời gian chờ đợi các Công Ty Bảo Hiểm bồi thường. Cộng thêm với nền kinh tế đang trên đà suy thoái, các nhà băng (bank) đã phải gút chặt hơn các điều kiện cho vay tiền mua nhà. Lẽ dĩ nhiên, số nhà bán ra bị giảm hẳn. "Cung" bị chặn bớt, nhưng "cầu" vẫn tiếp tục tăng, cho nên số gia chủ bán nhà không được, nay đã phải hạ bảng bán "For Sale" xuống để trưng bảng cho thuê lên. Dạo này chạy xe ngoài đường, thấy các bảng "For Rent" hoặc "For Lease" mọc lên như nấm.

Khủng hoảng tài chánh đã kéo theo số người thất nghiệp gia tăng, đa số họ cũng không có khả năng trả tiền nhà, cho nên số nhà bị nhà băng "kéo" (tịch thu) cũng lên đến con số báo động. Đang là chủ nhà, sau khi bị thất nghiệp, họ đã bị tịch thu nhà và cũng phải đi thuê một nơi để ở. Đó là tình trạng chung hiện nay, thật là một thực trạng đáng buồn.

Sunday, December 28, 2008

Kem Flan Nướng


Đây là công thức của Dì Na học của Bà Dì Năm ở Dallas, cám ơn dì Na và Bà Dì Năm.

Nguyên Liệu:

- 1/2 gallon sữa = 8 cups (= 2 lít sữa)
- 4 cups hột gà
- 3 cups đường (2 1/2 cups nếu không muốn ngọt)
-1 cup đường làm caramel

Cách Làm:

Caramel: bắt khuôn nhôm lên bếp cho nóng, sau đó cho đường vào quậy cho đến khi ngà ngà đen là được. Nếu thích thì bỏ khuôn vào nước lạnh cho caramel mau nguội
- 2 lít sữa + 3 cups đường bỏ lên bếp cho tan đường (đừng để sôi, chỉ cần ấm ấm cho đường tan)
- Trứng dùng cái ray bột cho hòa tan vô sữa, quậy 1 chiều
- Sau đó đem nướng (caramel đã làm sẵn trong khuôn và để nguội rồi)

Cách Nướng:

- 325F khoảng 2h 45' or 3 hr.
- Dùng 1 chậu nước ít ít thôi rồi bỏ cái khuôn có caramel và trứng vô để nướng.


Dưa Giá


Nguyên Liệu:

- 2 lb. giá: rửa sạch, lựa bỏ vỏ đậu còn xót và bẻ đuôi nếu thích
- 1 bó hẹ cỡ 1 nắm tay: cắt khúc khoảng 1 inch hoặc 2 lóng tay, rửa sạch
- 1 củ cà rốt (cà rốt làm dưa giá có màu đẹp, không có cũng không sao), cà rốt bào vỏ xắt sợi.
- Vài trái ớt (ớt đỏ hay ớt xanh của Mễ đều được), ớt chẻ sợi hoặc xắt lát mỏng mỏng.
==> tất cả trộn đều (nên xóc kẻo giá bị gãy)

Cách Làm:


1. Cách 1 - Ngâm với nước vo gạo:

Hồi xưa ở Vietnam, Ngoại tui bày lấy nước vo gạo pha với xíu muối (đừng mặn quá sẽ lâu chua và làm giá bị mềm, ăn không ngon. Giá và hẹ phải ngập trong nước. Lấy dĩa đè lên dưa giá (xem hình). Khoảng 1-2 ngày là ăn được.

2. Cách 2 - Ngâm xổi với dấm hoặc nước củ kiệu:

Dấm (hoặc nước ngâm củ kiệu) pha với nước lạnh, xíu muối và xíu đường (nếm vừa vừa miệng là được, đừng chua quá), ngâm trong nước dấm khoảng 30 phút đến 1 tiếng là ăn được.

3. Cách 3 - Ngâm với hỗn hợp nước + đường + muối, khoảng 2-3 ngày thì ăn được:

- Giá và hẹ chuẩn bị như ở trên, bỏ vào keo hay container để sẵn.
- Tùy theo lượng giá mà pha, nhưng thường thường pha 1 muỗng canh đường với 1/2 - 1 muỗng cafe' muối trong 1 tô nước khoảng tô canh (nêm thấy lợ lợ là được, đừng cho mặn quá, dưa giá sẽ lâu chua). Nấu hỗn hợp [nước + đường + muối] cho sôi và để thật nguội mới đổ vào keo (thẩu hay container đựng giá - hẹ sắp sẵn)
- 2 lb. giá ở trên thì khoảng hơn 2 tô nước lạnh lớn là được.

4. Cách 4 - Ngâm với hỗn hợp dấm + nước + đường + muối:

- Cũng nấu dấm + nước + đường + muối lên và để nguội trước khi đổ vào keo để ngâm (khoảng 2-3 muỗng canh dấm cho 2 lb. giá là được)
- Ngâm kiểu này 1 ngày là ăn được rồi.

Thịt Kho Dừa

Canh Khoai Môn


Cách nấu cấp tốc :)

Nguyên liệu:

- Khoai môn (loại nhỏ)
- Giò sống (hoặc sườn non, tôm tươi, hoặc tôm khô)
- Hành lá, ngò, ngỗ

Cách làm:

- Khoai môn để vỏ rửa sạch, bỏ vào cái tô lớn, rảy tí muối, và tí nước, lấy dĩa lớn đậy lại và bỏ microwave nấu cho chín. Sau đó lột vỏ và cắt miếng vừa ăn.
- Giò sống ướp tiêu + hành + muối + đường + bột nấm (hoặc bột ngọt), trộn đều. Bắt nồi nước chờ sôi, cho tí muối và tí bột nấm, sau đó dích từng miếng giò thả vào nước sôi nấu cho chín, sau đó cho khoai môn vào, nếm lại cho vừa ăn. Chờ sôi khoảng 3-5 phút là được
- Khi ăn múc ra tô, cho hành ngò ngỗ vào cho thơm, trên có rảy tí tiêu cho đẹp :).

Kem Chuối



Nguyên Liệu:

- Chuối (chuối già là ngon nhất)
- Dừa (dừa lon và/hoặc dừa trái)
- Đường
- Muối (ít thôi)
- Bột năng
- Đậu phụng
- Bao Zip-log (cỡ sandwich size)

Cách Làm:


- Chuối lột vỏ bỏ vào bao zip-log và lấy đồ nặng (như cái "bacon press" hay cái dao bản bự ép lên cho dẹp
- Kem dừa: lấy lon dừa khui ra, vớt lớp kem để riêng, còn phần nước giảo đem nấu sôi lên, cho đường và tí muối vào, sau đó hoà tí bột năng với nước lạnh chế vào từ từ, khi thấy bột chín thì cho phần kem dừa vào và khuấy đều thấy sôi ít ít thì tắt lửa. Để nguội (hoặc đem ngâm vào nước đá lạnh cho mau nguội)
- Đậu phụng: rang hoặc nướng vàng, đập dập hay giã nhỏ
- Dừa nạo (option), có cũng được, không có cũng không sao.
- Khi kem dừa đã nguội, đem đổ vào bịch chuối: mở bao zip-log đổ kem vào một bên, múc một muỗng dừa nạo rãi vào, múc thêm 1 muỗng đậu phụng rãi lên trên. Sau đó xoay cái bị lật mặt kia của miếng chuối và cũng làm như vậy.
- Để cái bao zip-log có chuối xuống mặt bàn và vuốt (đẩy) cho hơi ra hết và zip miệng bao lại. Rồi vuốt cho chuối/kem/dừa/đậu phụng nằm ngay ngắn vào khoảng một nửa của bao và gấp phần bao dư lại và đem xếp vào tủ đá (frozen). Để khoảng 1 đêm hoặc cho tới khi nào thấy kem đông cứng là ăn được.

Saturday, December 27, 2008

Chuối Xào Dừa


- Chuối luộc nguyên trái (lột vỏ hoặc có cả vỏ) với tí muối, sau đó để ráo và xắt lát vừa ăn.
- Bột báng nấu với nước lạnh cho nở, sau đó cho nước giảo (Nước cốt dừa dùng trong lon hoặc (dừa tươi nạo ra), lấy kem dừa để riêng ra, lấy nước giảo nấu trước) với đường + tí muối + tí bột năng hòa trong nước lạnh, sau đó bỏ kem dừa vào khuấy đều và tắt lửa.
- Khi ăn: Xếp chuối ra dĩa, chan nước dừa lên và cho tí đậu phụng đập dập lên trên là xong.


Mời ...

Richard Clayderman

Sáng thứ Bảy Trời ui ui, mưa rả rích, nằm dài trên giường nghe hòa tấu của Richard Clayderman thật không có gì sung sướng bằng. Cách đây bảy tám năm, được biết đến ông là nhờ một người bạn đã gởi cho mấy cái CD của Clayderman, nhưng đến khi dọn nhà bốn năm trước thì chúng đã thất lạc đâu mất. Dạo đó mê hòa tấu đến nỗi ngày nào cũng nghe không chán, mà không biết vì sao ... mê? Có những bản nhạc nghe âm hưởng rất gần, rất quen, tưởng như nhạc Việt hay hình như đã được nghe đâu đó ở Việt Nam rồi. Vậy mà chưa một lần tìm hiểu về người nghệ sĩ dương cầm này. Thật ra hồi đó có CD thì chỉ biết bỏ vào cái "CD player" để nghe chứ đâu biết lên internet để tìm kiếm như bây giờ.

Sáng nay lò dò lên internet để tìm nhạc nghe thì tình cờ cái tên "Richard Clayderman" ở youtube.com đập vào mắt, liền bấm vào. Lần đầu tiên thấy được dung nhan của ông, nghe ông nói tiếng Pháp (mặc dù chẳng hiểu gì), rồi nhìn những ngón tay điêu luyện của ông lướt trên những phím đàn, cùng với dáng vẻ say sưa đang thả hồn vào những nốt nhạc, thấy mê quá (hỏng phởi mê ổng à nghen) và ngưỡng mộ ông hết sức. Thì ra ông là người Pháp, vậy mà mới nghe cái tên Richard Clayderman thì lại tưởng là người Anh hay Mỹ.

Đây là một vài thông tin và hình ảnh về ông từ trang Wikipedia:


"Richard Clayderman

Richard Clayderman (tên thật Philippe Pagès, sinh ngày 28 tháng 12 năm 1953 tại Pháp) là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của Beethoven, Liszt, Chopin và Mozart. Richard Clayderman cũng được biết đến bởi khả năng diễn xuất tuyệt vời những bản nhạc được nhiều người ưa chuộng như Yesterday, The Sound of Silence và Memory.

Mặc dù được đào tạo để trở thành nghệ sĩ piano cổ điển, song hầu hết các đĩa nhạc của ông tập trung vào âm nhạc phổ thông với những tình khúc đương thời.

Thành công và phê bình


Clayderman rất nổi tiếng ở các nước thế giới thứ ba, nhiều nhà phê bình cho rằng nhạc của ông là "nhạc thang máy", bởi vì các tác phẩm của ông được chơi ở những nơi không gian rộng rãi, chuyển tiếp như thang máy, khu buôn bán...

Mặc dù là một nhạc sĩ rất nổi tiếng và bán được nhiều đĩa nhạc, Clayderman vẫn thường bị phê bình — đặc biệt là từ những người yêu đàn piano (cả cổ điển lẫn thông thường, như Jazz), các nhà phê bình, các nhạc sĩ và những người am hiểu - cho rằng ông có kỹ thuật hạn chế, trình diễn nhạc mang chất tính thương mại khi đã chơi các bản nhạc cổ điển ở dạng cách điệu. Một số xem ông là biểu tượng của sự hào nhoáng mà rỗng tuếch.

Một vài giáo viên âm nhạc Trung Quốc đã góp phần phổ biến nhạc của ông vào Trung Quốc đại lục nhằm làm tăng số lượng sinh viên học đàn piano kể từ thập niên 1980. Theo sách Last Chance to See của Douglas Adams xuất bản năm 1990 thì Clayderman là nghệ sĩ chơi piano nổi tiếng nhất tại Trung Quốc kể từ đó."


Mời nghe Richard Clayderman với bài "Love Story", một bài nhạc rất nổi tiếng trong một cuốn phim cùng tên cũng rất nổi tiếng vào thập niên 70s đã làm tan chảy nhiều trái tim cũng như đã làm rơi lệ của không biết bao nhiêu triệu người (có lẽ bài này đã làm tôi ngỡ là nhạc Việt: "Biết dùng lời rất khó, để mà nói rõ, ôi biết nói gì ....") :

Tuesday, December 23, 2008

Possum

Nhà em có nuôi một con chuột, nhưng nó to hơn...con mèo!
Nói chớ tối nay có con chuột khổng lồ đi lờ rờ trên hàng rào ngang sau vườn. Đem máy hình ra chụp mà nó ....tỉnh bơ như không... Nhìn bắt rùng mình luôn, tiếng Mỹ gọi là opossum hoặc possum.


Đọc trên internet thì thấy con này "adaptable", có thể nuôi được, nó có kích thước cỡ con mèo hay lớn hơn, di chuyển chậm chạp, thích ăn cỏ cây, côn trùng, và rắn rít. Gặp nguy hiểm thì nó nằm lăn ra giả chết để tự vệ. Có khi nó bị người ta đạp phải hoặc bị cán chết (chắc là vì đi lờ rờ ). Thật ra đọc xong thì thấy bớt run.

Nữa nè:

Friday, December 19, 2008

Bún Chả Cá Thái Lan



- Luộc sơ xương heo và sườn non (nếu thích ăn sườn non).
- Sau đó hầm xương heo lên cho ngọt nước (thả củ hành tây cho thơm và cho xíu muối), có củ cải trắng thì thả thêm vào cho ngọt. Muốn ăn sườn non thì cũng thả vào chung với nồi nước hầm xương. Cho tí muối và tí bột nấm. Vớt bỏ xương và củ cải trước khi nêm. Sau đó nêm bằng gia vị Tom Yum (của Thailand) mua trong hủ.

Mấy cái đồ phụ tùng thì có:
- Chả cá bắt thành từng bánh và chiên vàng 2 mặt rồi xắt lát, 1/2 chả chiên thả vào nồi nước soup khi nồi nước đã nêm xong, còn 1/2 chả kia thì để ngoài để ăn kèm.
- Bắp non, mít lon (nếu thích)
- Nấm lon (nếu thích)
- Thơm (tui làm thơm tươi)
- Cà Chua cắt hình múi cam: thả một nửa trong nước soup, còn một nửa thì thả vô sau cùng trước khi ăn cho đẹp
- Hành, ngò, ngỗ (nếu thích và nếu trong nồi có nấu mít lon)
- Ớt
- Chanh (nếu thích chua nhiều)

- Bún thì sợi vừa, luộc với chút muối và dấm (để trắng và dai), xả kỹ, để ráo
- Rau thì không biết người Thái Lan ăn rau gì, nhưng tui làm salad + rau thơm + rau răm + giá.

Nguyên mâm:

Món này phải chua chua và cay cay thì mới ngon.


P/S: Người dưng, happy birthday to you!

Thursday, December 18, 2008

Ăn Tối nhe


Đi làm về ghé chợ mua mấy con cá ướp sẵn về chiên và bó rau Tần Ô về nấu canh. Nước hầm xương có sẵn nên chỉ trong vòng 30' là có cơm dọn ra, không tươm tất nhưng mời mọi người ăn lấy...thảo: cá chiên chấm nước mắm chanh tỏi ớt, ăn kèm với dưa leo Nhật + canh Tần Ô.

Wednesday, December 17, 2008

Sweet Lunch

Hồi trưa đi ăn Lunch Birthday ở tiệm Pappas Burger với cả nhóm gần 20 người cùng department nhân dịp sinh nhật của 3 người trong nhóm: gồm Xếp Vừa và 2 co-workers. Mới bắt đầu ăn, Xếp Lớn Director bốc cọng French Fry (khoai tây chiên) bỏ vào miệng xong tự nhiên nổi giận và đòi gặp Manager, thì ra trong mớ Fry có bỏ đường (thay vì muối). Ông Manager và cô chạy bàn cùng xin lỗi rối rít và nói là chắc đứa nào đem bỏ lộn đường vào trong hủ muối??? Ý nghĩ kỳ quặt nổi lên, mình nghĩ thôi thì ... cũng được, ngọt ngọt mặn mặn: "we need sweet(ness) for holidays." Mọi người cùng cười, còn bà co-worker ngồi gần thì nói: "I like this" và vui vẻ ăn tiếp; Xếp Nhỏ thì nói: "It's okies". Nhưng liền sau đó bồi bàn đem những dĩa Khoai Tây chiên khác ra thay thế dĩa của Xếp và những ai cần đổi. Trong hoá đơn tính tiền, họ tự động bớt 25% tiền Khoai Tây và nước uống để làm vui lòng khách. Âu cũng chỉ là do sơ suất và họ cũng đã biết phải làm gì.

Cũng như cách đây ít lâu, ở nhà mua giường, họ hẹn chở tới mà ....sao đó rồi lình xình không có hàng và hẹn tới hẹn lui, ship rồi không ship, Xếp nổi giận và chạy ra tiệm đòi gặp Manager và nói cho một hơi. Sau đó họ cũng xin lỗi vì muốn giữ khách nên biếu cho cái phiếu ghi mấy chục đồng để đi shopping trong tiệm, cũng gọi là "làm vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi".

Thôi thì lễ lạc đã ngấp nghé bên thềm, công việc thì ngập đầu, dễ nổi nóng, dễ cáu gắt, thôi thì mỗi bên tự dằn lòng xuống một chút, chịu khó thêm chút xíu đường vào suy nghĩ và mỗi câu nói thì mọi chuyện sẽ suông sẻ và dễ dàng hơn. Vậy đi nhé!

Tuesday, December 16, 2008

Mì Xá Xíu

Tối hôm qua hầm trước nồi nước soup, hôm nay đi làm về chỉ luộc mì và làm lặt vặt là có Mì Xá Xíu ăn, mời hết cả nhà nhe:

Monday, December 15, 2008

Ruốc Muối Xả đây...

Mời mọi người ăn với cơm nhe:

Sunday, December 14, 2008

Xôi Bắp



Mời ăn Xôi Bắp nghe, công thức bên mục Gia Chánh của trang Đặc Trưng, cám ơn tác giả Ngô Đồng.

Before:


After:


Nguyên liệu:

- Một hộp bắp trắng (white hominy) 822 gr.
Loại bắp này đã nấu chín. Ở VN mình dùng bắp khô sau đó ninh trong vôi cho bắp bung nở mềm.
- hai lon (cup ) hay 400 gr nếp tóc
- Hành hương tím 300 gr
- đậu xanh 300 gr
- chút muối.


Cách Làm:

- Gạo vo sạch cho vào nước ngâm qua đêm
- Đậu xanh vo sạch ngâm qua đêm.
- Hành hương lột vỏ bào mỏng, để phơi trên khay cho khô, càng khô càng tốt.
- Sáng dậy đổ gạo ra rổ rá cho ráo nước. Đậu xanh nấu chín (nấu nước xôi, cho đậu vào, để đậu sôi cho tới khi hạt đậu nở đều, ghế đậu; nghĩa là đậy nắp nồi, chắt hết nước dư ra , hạ lửa nhỏ, lâu lâu vần nồi để đậu chín đều không bị khét - hay dùng trõ đồ xôi nấu chín.. Lấy đậu ra khỏi nồi hay chõ, giã nhuyễn khi đậu đang còn nóng, nắm chặt thành nắm tròn như trái banh. Dùng dao sắc cắt mỏng. (theo hình đính kèm)
Mở hộp bắp ra rổ, bắc nồi nước hòa chút xíu bột baking soda lên bếp, đợi nước sôi cho bắp vào luộc lại khoảng 5 phút lấy ra trộn với nếp , cùng chút muối, xóc đều , cho vào trõ, xửng.
- Nồi nước phải sôi mạnh hãy bắc trõ nếp lên. Khoảng hai mươi phút xôi chín. Trong lúc đó phi hành. Không siêng thì....mua hành phi sẵn. Dầu để nóng cho hành vào, hạ lửa vừa. Thấy hành vừa vàng bắc ra khỏi bếp ngay, đợi chút cho hành đổi màu vàng sẫm lọc ra khỏi dầu.
- Xôi chín cho ra thố, trộn một nửa đậu xanh vào xôi. Phần còn lại sẽ để lên mặt xôi cho đẹp.
- Ai thích ngọt rắc chút đường lên mặt.

Saturday, December 13, 2008

Chè Bắp



Mời hết nghe...

CÔNG THỨC:

Nguyên Liệu:

- 2 lb. bắp hột đông lạnh (frozen corn- 2 bịch) hoặc 8 trái bắp tươi
- 4 muỗng canh bột năng (4 Table spoons tapioca starch)
- 4 - 5 cups nước (4 - 5 cups of water)
- 1 chén đường (hoặc hơn tùy thích)
- 1 lon dừa hiệu Savoy (1 can of coconut milk)
- 1 gói vani nhỏ

Cách Chế Biến:

- Bỏ bắp đông lạnh vaò cái food processor để xay ra cho nhỏ, đừng xay nát quá (or bỏ bắp vào cái chopper để chop ra) - Nếu là bắp tươi thì dùng dao bào hay dao thường để cắt (gọt) bắp nhỏ ra dọc theo trái bắp
- Bỏ bắp vào cái nồi 3-quart và 4 cup nước để lửa Medium khoảng 5 phút cho bắp chín, nhớ trộn (khuấy) đều cho khỏi bị dính nồi
- bỏ 1 chén đường vô và khuấy đều cho đường tan
- Hòa tan 4 muỗng bột năng và 1 cups nước vào 1 cái tô rồi đổ nhẹ vào nôì chè và khuấy đều cho bột và bắp quyện vào nhau cho đến khi bột chín (thấy không còn màu trắng đục nưã là được)
- Khui lon dưà ra và đổ vào nôì chè, lại khuấy đều cho nước dừa và chè quyện vào nhau, để cho sôi riu riu cho chín dừa . Sau đó cho gói vani vào rồi trộn đều trước khi tắt lửa (để sôi nhiều sẽ bị hôi dừa khó ăn)

***GHI CHÚ:
- Món chè này có thể ăn nóng hoạc lạnh
- Đừng để chè trong nồi mà múc từ từ khi ăn thì chè sẽ bị vữa mà nên múc chè hết một lần ra các chén nhỏ sau khi nấu xong!

Saturday, December 6, 2008

Cháo Thịt Bò

Mời cả nhà ăn sáng nhe: mua được miếng thịt bò mềm mủm nên nấu cháo nè.

Monday, December 1, 2008

Bánh Nậm

Mời cả nhà ăn bánh Nậm. Cám ơn công thức của Cô Phương nhe, chị làm "thành công rực rỡ" luôn... :). Nước mắm thì chị lấy nước luộc tôm khô pha, cho nên ngon lắm.



Công thức:

- 3 chén bột gaọ,
- 1 chén bôt. năng
- 7 chén rưỡi nước

- Đem hoà chung với dầu ăn (dầu ăn cỡ 5-6 muỗng rùi xào với hành lá và lấy dầu đổ chung vô bột) quậy lên, bỏ thêm chút xíu muối xíu đường, lấy tay nếm thấy vừa vừa là ok.

- Quậy bột cho sền sệt (nổi ốc trâu) đừng đặc quá rùi bỏ hành lá vô, nhắc ra ngoài quậy thêm khoảng 5 phút nữa cho bột quyện đều vào nhau và trét lên trên lá chuối.

- Nhân thì xay tôm tươi , xào chung với tôm khô xay với hành, tỏi, tiêu, bột ngọt, chút đường. Bỏ food color màu vàng và đỏ vào chung, cho thành màu gạch cua.

Bánh thì lấy cái thìa xới cơm, đem ra trét bột mỏng lên lá sau đó trét nhân lên thui. Và đem hấp khoảng 10' là bánh chín.

Before:

After:

Saturday, November 29, 2008

Dụ

Phải chi cái hãng Nikon nó biết mình ....làm marketing hay vậy thì chắc nó cũng trả lương cho mình ...bộn bộn chứ chẳng chơi ... Không biết cậu Nô là người thứ mấy được mình thuyết phục: "mua cái D80 đi, cái đó cầm vừa tay, không nặng như cái D200, không chuyên nghiệp như cái D200 hoặc D300, nhưng nó hơn hẳn cái D70; còn ống kính thì mua cái 18-200mm VR đi, nó cover hết vừa gần vừa xa, vừa wide range ... ....blah blah ..." Thùy Trang, Ngò, Cu, anh Ba, anh Nhộng, ... đều "bị" dính vô vụ "D80" này :) - như là đi học bị bắt .... mặc đồng phục vậy đó, nhưng mà ai nấy đều vui vẻ. Không tin thì xem hình đi rồi biết. Nô mua máy đó rồi thì không có hối hận đâu, đi chơi xa về rộng rãi thời gian và "chiền" bạc thì rinh thêm cái đèn flash SB-800 nữa cho đủ bộ :). Mấy hình này chị chụp được khen đó nghe.

Hoa Dâm Bụt sau nhà chị:


Nụ:


Đây là con Tắc Kè: chuyện là vầy, đang lúi húi chụp cái hoa Dâm Bụt và trái Lựu kiểng sau nhà, rồi sực nhớ ra là hôm qua có thấy bóng dáng con Tắc Kè cũng bò bò trong khoảng đó. Biết là nó cùng màu xanh với lá cây, ráng căng mắt ra mà nhìn thì cũng có thấy gì đâu ... Rồi lo chỉnh chỉnh ống kính, đang nheo mắt tính chụp hai trái Lựu dễ thương thì .... cái mặt của con Tắc Kè hiện ra trong ống kính, làm giật mình luôn :)



Nữa nè:

Thursday, November 13, 2008

Đừng đọc tiếng Việt nữa ...

- Mẹ ơi, Mẹ viết cái gì cho con trong này phải hông? Nhưng Mẹ đừng bắt con đọc tiếng Việt nữa nhe, đọc mệt quá à...
- Hông chịu đọc tiếng Việt hôm nay thì con ....coi hình nhe ... Hình 2 đứa đi xe đạp hôm qua nè ...
- Dạ ....


Friday, October 31, 2008

Lễ Ma Quỷ

Hình hai đứa đang ngồi đục đẽo hai trái bí đây. Cu Tí có khắc tên nó lên trái bí rồi thắp đèn cầy ở trong để bạn Tí đi ngang nhận ra nữa, mà Mẹ lu bu quá quên chụp hình cho Tí rồi, buồn 5 phút.


Cu Tí và Cu Bi đội mũ Haloween của Bác Hùng bác Hạnh tặng nè. Cu Tí lớn rồi, không chịu mặc đồ Ma Quỷ xấu xí mà lại hóa trang thành cầu thủ tennis (không biết dùng chữ "cầu thủ" đúng hông ta? Là tennis player đó), Cu Bi thì còn vô tư, mặc gì cũng được.

Cu Tí:

Cu Bi:
Hai "con ma" này dễ sương thấy mồ phải hông? Cho mèo Mẹ khen mèo Con chút nhe :).
Mẹ nó thì chụp ké được giỏ kẹo của Trúc (con Dì Muội thôi à :) )

Thursday, October 2, 2008

Là...yêu?

Mới sang tháng Mười, Trời cũng vừa bước vào Thu, mùa của lãng mạn và những mơ mộng bâng quơ. Thời tiết cũng dịu hẳn lại sau một mùa Hè nắng nóng gay gắt. Sau giờ tan sở, đang lầm lũi mang guốc đi lộc cộc ra bãi đậu xe, bất chợt một cảnh tượng rất tình tứ đập vào mắt. Nhân vật trong cuộc dường như không biết có một cặp mắt thứ ba đang mở tròn hết cỡ chỉa tia nhìn vào họ. Không phải là chưa hề biết đến chuyện này vì có một lần lang thang đâu đó và đọc được câu chuyện tả về cảnh này, kể cả được xem cả hình ảnh của cái gọi là bằng chứng tình yêu đó, nhưng phải chứng kiến tận mắt chỉ cách vài bước chân thì phải nói thật là.... chưa bao vờ.

Họ say sưa đến nỗi cái người bị làm kẻ thứ ba bất đắc dĩ cũng phải chậm bước lại và hạ tiếng guốc khua đến mức thấp nhất để tránh gây tiếng ồn phá đám của hai kẻ đang yêu. Kẻ thứ ba đó lại đâm ra rụt rè dè chừng, kể cả bắt gặp mình ngó dáo dác dòm quanh để xem thử coi chừng lại có một cặp mắt thứ tư nào đó bắt gặp thì chắc quê chết vì ánh nhìn cứ gọi là chăm bẳm vào đôi tình nhân nọ. Vừa đảo mắt vừa bắt trí óc làm việc hết cỡ. Làm sao để chính tay mình ghi lại cảnh này đây? Cặp mắt thứ ba đâm ra bực mình vô cớ. Mới hồi sáng cái máy chụp hình còn nằm sau cốp xe, cứ sợ Trời nóng mà để máy trong xe lâu quá thì lại hư. Vậy là dù gần trễ giờ đi làm, cặp mắt thứ ba vẫn ráng le te đem cái xách đựng máy chạy ngược vô nhà để cất. Bây giờ có sự kiện quan trọng cần phải dùng tới, thì lại ngồi tiếc ngẩn ngơ.

Rồ máy xe xong và de xe ra được một khúc thì hai kẻ trong cuộc kia vẫn không hề hay biết gì, hay nói cách khác là họ không thèm để ý đến xung quanh, và hình như cả hai đều nhắm hờ mắt? Cặp mắt thứ ba suy nghĩ lung tung, tính vô parking đậu lại để dùng điện thoại di động chụp đỡ. Nhưng khoảng cách như vầy thì chắc lộ liễu quá, không được đâu! Nghĩ mà bực mình quá thể. Sau cùng, cặp mắt thứ ba đó rồ ga chạy đi, vừa chạy vừa tiếc hùi hụi cho một cơ hội mấy chục năm một thưở này.

Chuyện đó vẫn không dứt ra khỏi óc được. Hình ảnh của hai chiếc môi âu yếm gắn vào nhau cứ ám ảnh mãi trong trí. Kể cho Anh nghe, Anh bảo: "chưa thấy, không tin". Ừ, thì...tùy thôi, nhưng cặp mắt thứ ba vẫn bảo vệ suy nghĩ của mình. Cặp mắt đó vẫn khẳng định và quả quyết điều mình chứng kiến tận mắt là có xảy ra trên cõi đời này. Vậy rồi ngày hôm sau và cả một ngày hôm sau nữa, cặp mắt thứ ba nọ đều có thủ sẵn cái máy chụp hình nhỏ trong xe. Nếu phải cần tới những hình ảnh sống động thì cái máy chụp hình nhỏ này cũng có chức năng để quay phim được luôn. Cặp mắt thứ ba tự coi đây là một nhiệm vụ mà nó phải hoàn thành.

Vậy rồi qua hôm sau đi làm về, cặp mắt thứ ba vẫn thấy họ đứng ngoài bãi đậu xe ở tầng bốn gần building làm việc, nhưng họ lại không làm cái chuyện đó với nhau nữa mà cả hai lại đứng quay mặt ra hai hướng khác nhau và giữ một khoảng cách vừa phải, làm như....chưa hề quen nhau. Dòng đời vẫn chảy, cuộc sống vẫn tất bật trôi qua. Cả hai họ đều không biết đang bị dòm chừng bởi một cặp mắt thứ ba.

Đọc tới đây chắc bạn đọc cho là tôi quá là...vô duyên và quá tò mò vô cái chuyện người ta yêu nhau phải không? Xin thưa, tui đang kể chuyện....hai con chim Bồ Câu hôn nhau nhau đó ạ. Có ai đã từng bao giờ thấy chim hôn nhau chưa? Anh thì bảo: "có thể tụi nó đang giành đồ ăn với nhau". Nhưng tui dám nói là nó đang...hôn nhau đó, vì chính tui tận mắt thấy kia mà. Tui tính để cái tựa là: "đôi chim là chim ríu rít", nhưng để khơi dậy tính tò mò của bạn đọc chơi.

(Hình mượn của Dã Quỳ)

Sunday, September 28, 2008

Bún Bò Huế


Nguyên Liệu: (mọi người có thể gia giảm tùy theo ý thích) Với nguyên liệu chừng này thì nấu được khoảng 20 tô:
- 1 vĩ xương ống bò (khoảng 3-4 lb.)
- 1 vĩ xương heo (khoảng 3-4 lb.)
- 2 vĩ gân bò
- 2 cái bắp bò
- 1 vĩ giò heo (khoảng 20 miếng) - lấy giò gân cho khỏi ngán - ai thích ăn giò thịt thì mua loại này cũng được
- 3 gói bún Giang Tây (sợi lớn)
- 1 hộp huyết heo (tùy ý, không có cũng không sao)
- 1/2 gói hột điều (để thắng lấy màu đỏ)
- Sả: 10 - 12 tép và vài muỗng canh sả xay xẵn (đông lạnh)
- Ớt bột
- Rau: salad, rau thơm, giá, bắp chuối (ai thích ăn rau muống thì mua rau muống về chẻ ra và ngâm trong nước lạnh cho cọng rau muống cong lại)
- Hành lá, ngò, rau răm, hành tây
- Chanh, ớt trái, nước mắm
- Dầu ăn

Cách Làm:


- Xương, gân, bắp bò đem rửa sạch với nước muối, sau đó luộc qua nước muối cho sạch. Đem rửa lại và để ráo
- Bắt nồi nước sôi, cho ít đường phèn, nước mắm, muối, bột nấm và 2 củ hành tây vào và để sôi, sau đó thả xương heo, xương ống (bò), bắp, gân, và giò heo vào nấu lửa nhỏ và vớt bọt thường xuyên. Khi thấy giò heo mềm thì vớt ra với ít nước trong nồi cho miếng thịt khỏi đen (khoảng 2 tiếng), vớt 2 củ hành bỏ đi.
- Xả: lấy phần củ (bỏ phần lá xanh) và rửa sạch rồi đập dập, cho 1/2 vào trong lúc nấu thịt và 1/2 còn lại trước khi ăn thì thả vào cho thơm
- Sau đó 1 tiếng rưỡi - 2 tiếng thì coi lại coi thử bắp và gân mềm chưa và vớt ra ngâm trong nước lạnh và cắt miếng vừa ăn rồi thả lại hết bắp, gân, giò ... vào nồi nước giùng.
- Hòa 3 muỗng ruốc vào 1 tô nước lạnh, để cho lắng lấy nước trong bỏ vào nồi nước và nếm lại coi thử vừa ăn chưa.
- Cách luộc huyết: nấu nồi nước sôi, lấy con dao mỏng rong xung quanh hủ huyết và chẻ làm 4 rồi đổ vào nồi nước sôi và để lửa thật nhỏ cho huyết chín (nếu lửa to sẽ làm huyết bị rỗ, không ngon). Sau đó đem ra cắt miếng vừa ăn và ngâm trong nồi nước nóng, khi nào ăn bún thì hâm huyết cho nóng và gắp để lên trên tô bún trước khi chan nước giùng vào.
- Bún luộc với dấm và muối, để ráo
- Rau rửa sạch, xắt nhỏ salad và rau thơm
- Giá rửa sạch
- Bắp chuối tước bớt vỏ già, bào mỏng và ngâm trong thau nước có vắt 1-2 trái chanh cho trắng
- Cách làm ớt sa-tế: bỏ ít ớt bột màu và ớt miểng vào chén, sau đó lấy chảo nhỏ, bỏ dầu vào cho nóng, khử hành cho thơm rồi đổ dầu nóng (đừng để quá nóng) vào chén ớt và trộn nhanh tay thì sẽ có chén ớt sa-tế màu rất đẹp (xem hình)
- Dùng cái chảo đó, cho dầu vào khử tỏi hay hành cho thơm và cho hạt điều vào xào, sau đó vớt hạt điều bỏ đi, cho ít ớt bột và ớt miểng vào, cho sả xay vào xào, cho đến khi sả hơi vàng và đổ vào nồi nước giùng, sẽ cho một màu đỏ rất đẹp và thơm mùi sả.
- Nửa củ hành tây chẻ đôi, bào mỏng . Hành lá, ngò, rau răm rửa sạch, xắt nhỏ trộn với hành tây để trang trí trên tô bún bò.
- Tiêu

Chúc ngon miệng :).

Thursday, September 18, 2008

Hậu bão Ike

Hôm nay mới có điện trở lại sau 5 ngày sống trong khung cảnh "rồ man tịt" bất đắc dĩ - là sinh hoạt bên ánh đèn cầy lung linh huyền ảo. Ở cái xứ hiện đại "hại điện" có hai thứ tưởng như bình thường là nước và điện, vậy mà khi bị ...cúp đi, mới thấy thực sự là...quý.

Saturday, September 13, 2008

Bánh Bột Lọc Lá

Bánh Bột Lọc chạy bão: Trước khi bão Ike vô có nhờ Xếp cắt dùm mớ lá chuối kẻo nó hư hết, ai dè bị cúp điện thiệt nên lấy 3 pounds tôm tươi mua trước ngày bão tới, đem ra làm bánh Đúc và bánh Bột Lọc hết, mệt muốn xỉu luôn.

Công thức này học của chị L. (chị cô cậu của Xếp) bên Florida, kêu bằng chị chớ cũng 72 tuổi rồi. Công thức này mới đúng là gia truyền "Huệ ơi là Huệ" đó nghe:

- Tôm không ướp, rang riêng với muối + tiêu + tỏi + bột ngọt + dầu ăn, cho tới khi săn cứng
- Thịt ba chỉ xắt hột lựu: xào với dầu ăn + phi tỏi + chút đường + nước mắm + tiêu + màu của gạch tôm (màu xá xíu), để lửa riu riu cho xệt. Sau đó bỏ tôm vô trộn đều.

- 1 gói bột lọc 14 oz. pha với 2 cups nước lạnh, tí muối, tí bột ngọt. Múc 1 chén ra. Sau đó bỏ số bột pha đã khuấy đều vô nồi, bắt trên lò và khuấy cho đặc (đặc quá thì bỏ chén bột kia vô khuấy tiếp cho vừa tay) rồi lấy ra gói.
- Cách gói: 1 chén dầu, lá chuối thì một ngọn úp, 1 ngọn ngữa và gói.

Hình này là gói xong trước khi hấp:

Anh ơi đừng có ....lột trần em ra :)

Friday, September 12, 2008

Chuan bi. ddo'n ba~o Ike

Ti`m ba`i chu*a ra :)

Monday, September 8, 2008

Canh Rau Đay


- Rau Đay chỉ lặt lấy lá và vò cho nát
- Nấu với tôm tươi xay nhuyễn, ướp với tiêu, hành hương, muối, đường, bột ngọt (hoặc bột nấm)
- Nấu nồi nước xôi, nêm tí muối và bột nấm rồi dích từng muỗng tôm xay bỏ vào nồi, chờ cho tôm nổi lên mặt nước rồi thả rau vào, chờ sôi vài lần là được.
- Canh Rau Đay ăn hơi nhớt nhớt nhưng mát.

Wednesday, August 13, 2008

Sinh nhật Ba

Con kính chúc Ba một sinh nhật thật vui vẻ và nhiều sức khoẻ ....
p/s: xí chỗ cho ngày hôm nay kẻo quên, con sẽ viết về câu chuyện con nít không được "ăn cơm hớt mặt" tặng Ba

Monday, August 4, 2008

Bão đời....

Những bản tin đánh đi, thông báo sẽ bão sẽ đánh vào tiểu bang Louisiana trước khi đụng đến Texas vào trưa mai. Houston sẽ ảnh hưởng bởi những trận mưa to và gió lớn. Trên xa lộ, những hàng chữ được thông báo trên những tấm bảng lớn, rằng phải đổ đầy bình xăng xe ("fill up your gas tanks") để phòng hờ bất trắc. Trong sở mọi người lao xao hỏi thăm nhau lúc đụng mặt ngoài hành lang: "what have you prepared?" "What part of town are you living?" Co-worker thì nhắc nhở: "bữa nay chắc phải ở lại làm over-time hả? Ráng transmit files cho xong hôm nay đi, lỡ ngày mai không vô được cũng không sao...." Cuộc sống vẫn hiện hữu với đầy những lo toan và tính toán, con người dù bận rộn, nếu chỉ dành một câu hỏi han nhau cũng cảm thấy ấm lòng. Nghĩ thấy tội những cư dân ở vùng ven biển, không biết năm nào cũng hối hả đóng ván và chuẩn bị tránh bão, không biết cảm giác của họ ra sao? Có chai lì trước những bản tin báo bão hay không?

Đọc bản tin hai em bé bị nhiễm HIV mà thấy xót xa, số phận các em nằm trong tay những con người không có lương tâm nghề nghiệp, một lũ vô tâm, vô cảm trước những nỗi đau của đồng loại. Tương lai các em sẽ về đâu? Còn đâu những tiếng gọi thân thương: "Ba ơi, Mẹ ơi". Có chăng chỉ là một màu đen u tối, tang thương, đời tàn lúa lạnh. Cha mẹ các em bàng hoàng, tre già khóc măng mọc. Đau đớn quá đi những cơn bão cuộc đời, của các số phận nghèo nàn xác xơ.

Saturday, August 2, 2008

Tuesday, July 29, 2008

Không nhớ gì sao em?

Chiều nay đứng ủi cái áo mà anh đã có lần ủi dùm hôm đi chơi, nghĩ tới câu hỏi anh đã hỏi nó hồi thứ Sáu vừa rồi: "Bộ em không nhớ gì sao em?" Nó phản ứng lại: "Sao anh biết là em không nhớ?" Chỉ có vậy mà nó thấy tủi tủi hờn hờn. Nghĩ tới đó rồi nhìn cái áo vô tội, nghĩ tới anh, nó chỉ cảm thấy giận chớ không có thương. Vậy mà bấy lâu nay nó đã cố vin vào đó để mà sống. Nó nghĩ đến mối dây liên lạc của anh và nó chỉ có chừng đó, để nó có một nơi gọi là để vịn vào mà đi.

Có lần nó hỏi anh: "Anh có biết cái gì thiêu đốt và...giết em mau nhất không?" "Lửa, có phải không?"- anh mau mắn, còn nó thì chưng hửng và hơi thất vọng. Rồi nghĩ ngợi: "chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Nhưng chắc là tạo hoá sanh cái phái mày râu tao ria là vậy. Họ đơn giản hơn cái phái gọi là phe kẹp tóc rắc rối của chúng nó nhiều. Hay chỉ tại nó hay chi tiết hóa mọi thứ, hay để ý tới những tiểu tiết để rồi tự làm khổ mình? Nó buồn buồn, tưng tức. Người ta đã vô tình chà đạp vào cái day dứt của nó. Trong tuyệt vọng, nó cảm thấy hoài công vì không thể giữ được những bọt bong bóng của những ngọn sóng bạc đầu ngoài khơi kia. Người ta đã cứa vào lòng nó một vết thương sâu hoắm mà nó biết phải mất lâu lắm mới lành.

Mấy hôm nay nó đang ngấu nghiến cuốn sách Tạp Văn "Ngày mai của những ngày mai" của Nguyễn Ngọc Tư. Nó thích đọc Tư vì văn của Tư mộc mạc, chất phác như tấm lòng của người Nam Bộ, lâu lâu nó lại tìm thấy một mảnh tâm sự của nó lãng đãng ở đâu đó:

"Có lần gặp lại người yêu cũ, cô ngồi nhắc lại lần gặp đầu tiên, mắt anh lúc đó, miệng anh cười lúc đó, tóc anh lúc đó. Và kiểu áo anh hay mặc, những câu anh thường nói... Cô ngó anh, cười bảo, đi đâu, gặp mùi nước hoa cũ, là em nhớ, ngày xưa thơm lựng trên áo anh. Mỗi câu nói như một mũi kim buốt vào lòng, cô cảm giác vậy. Anh ta ngẩn ngơ, vậy a, vậy à, rõ ràng, chi tiết làm anh ta xúc động đến thảng thốt. Cô đọc được sự bối rối của một kẻ không nhớ ra những gì người khác nhớ, tăm tắp.Rốt cuộc dường như chỉ phụ nữ là nhớ đằm, nhớ sâu...Những chuyện không đâu... " (Chi tiết)

Có lẽ cũng không nên tự quàng vào mình cái quá khứ rồi kéo lê đến hiện tại. Quá khứ là quá khứ, còn hiện tại là hiện tại. Không nên nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại, cho dù mai này cái hiện tại có trở thành quá khứ đi nữa, thì cái quá-khứ-của-hiện-tại này cũng không thể trùng vào cái quá-khứ-của-quá-khứ kia. Hời.

Thursday, July 17, 2008

"Đem con bỏ chợ"

Mới chỉ nghĩ tới cảnh đó, tự nhiên tôi thấy mình như chới với, hụt hẫng, hết hơi. Cho dù chuyện này có thật sự xảy ra, tôi cũng không thể chết, nhưng có lẽ cái cảm giác đó làm tôi khó chịu và mất thăng bằng nhiều hơn. Để phản ứng, tôi phồng mang và xù lông ra chống đỡ. Nhiều lần anh gạn hỏi: "chẳng lẽ em nghĩ anh làm vậy với em thiệt sao?" Dẫu biết là anh không thể làm vậy với tôi, nhưng tôi vẫn có những cảm giác bất an.

Có lần, trong khi ngồi nhâm nhi rượu với vợ chồng người bạn của anh trong giờ khắc giao thừa, cả bốn người đang ngồi ôn chuyện xưa và mong chờ cái khoảnh khắc đếm dần count-down từ 10 đến 1 để thấy quả cầu rơi xuống; uống xong ly rượu đầu tiên, anh đứng dậy nói: "thôi đi ngủ". Vậy là đi thẳng một lèo lên lầu và lăn ra ngủ, ngủ như chưa từng được ngủ, và tôi trở thành người độc hành bất đắc dĩ. Không biết hai vợ chồng người bạn của anh nghĩ gì nhưng họ có vẻ hơi bất ngờ đến khựng lại vài giây. Còn tôi, tôi mang cảm giác vừa giận vừa chơi vơi. Thà rằng anh bỏ nhỏ trước với tôi rằng hôm nay anh hơi mệt, hôm nay anh buồn ngủ sớm, thì tôi đã biết trước để biết đường mà ứng phó, thì cái cảm giác giận giận vì hụt hẫng đó chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn. Đằng này, tôi như người đi biển mất phương hướng và phải cố bơi vào bờ một mình.

Anh nói với tôi: "Không được đi cùng nhau thì buồn lắm. Nếu em không chịu đồng hành với anh thì anh biết đi với ai đây?" Tôi dùng dằng, đi không nỡ, ở không đành. Chỉ là không biết làm sao để thoát ra khỏi chính mình ....

Wednesday, July 9, 2008

Ước mơ trong tầm tay

Anh đang ngồi dựa ngữa trên salon coi TV, tôi cầm cuốn catalog đi tới xà nẹo một bên:
- Anh, anh thấy chiếc nhẫn này có đẹp hông?

Liếc qua thiệt nhanh cho có lệ, anh đáp:
- Ừ đẹp...
- Xí, nói chuyện gì cộc lốc zi.?

Anh đổi dáng ngồi rồi dang hai tay ra, rồi vừa nói vừa....múa hai cánh tay và uốn éo cái lưng:
- Dạ em, nó đeeeeeẹppppp lắmmmmmmm...

Xong đổi qua giọng bình thường, anh nói tiếp:
- Sao? Bỏ 2-3 ký đường vô dzậy được chưa?
- Gớm, ẹo phát khiếp... Nè, nghe em nói tiếp nè: anh thấy chiếc nhẫn đó mà....nằm trên bàn tay em như vầy...vầy.. có....đẹp hông ? - vừa nói tôi vừa xoè bàn tay năm ngón không mấy gì kiêu sa ra.

Anh ngó sững tôi:
- Em có rồi mà...
- Nhưng mà em thích cái hột to hơn chút nữa, to to như dzầy nè ...
- Anh thấy em toàn đòi ba cái gì đâu không à.... Nếu em muốn cái gì thiết thực hơn thì anh mới chìu em được... chớ đằng này...
- Thì cái hột này đối với em là....thiết thực nhất rồi đó...
- Em nghĩ coi, em đâu có thiếu cái gì nữa đâu, bao nhiêu người chỉ ước mơ được như em mà thôi...
- Người ta khỏi cần ước mơ, mà ai cũng hơn em hông à...
- Em cứ toàn đứng núi này nhìn qua núi nọ, phải biết quý những gì em đang có thì mới thấy hài lòng và hạnh phúc được ...
- Thì em quý hết những gì em đang có chứ, nhưng....nếu em có thêm thì em sẽ....quý thêm và hạnh phúc thêm nữa...haha...
- Anh chỉ muốn em suy nghĩ lại và chỉ nên ước mơ những gì trong tầm tay mà thôi, còn ba cái đồ đó em đeo đâu có hết... Rồi liệng lung tung cho mất...hoặc không biết trộm nó viếng nhà lúc nào nữa ....
- Trời, em chỉ dám ước mơ trên...ngón tay mà còn chưa có đây nè, anh biểu em ước mơ tới trong...vòng tay thì làm sao em bưng cho nổi?....haha..
- Anh nói "trong tầm tay" tức là trong khả năng cho phép đó, chứ đâu có nói "trong vòng tay" đâu. Em sao cứ hay...cãi bướng không à...
-........

Tuesday, July 8, 2008

Quá khứ hay hiện tại?

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn vì phải đắn đo cân nhắc, không biết phải bắt đầu từ đâu. Loăng quăng chạy theo hiện tại nhưng không phải là bỏ quên quá khứ! Không muốn biện minh rằng mười mấy năm qua mình đã thay đổi quá nhiều, rằng cuộc sống hiện tại của mình đã quá bận rộn để không có thời gian hồi tưởng về những ngày tháng cũ. Không có quá khứ và cội nguồn gốc rễ thì làm sao có hiện tại? Thời gian qua, không lên tiếng không phải là không nghe, không thấy, không biết... nhưng mà cứ phải làm người dửng dưng, ngoại cuộc.... làm sao đây? Phản ứng kiểu nào cũng là tệ bạc, không phản ứng thì là nhu nhược... đằng nào cũng không thể chấp nhận được ...

Quá khứ:
- O nợ khoẻ khôn?
- Nè, chửi cha không bằng pha tiếng đó nhe....

Hiện tại:
- Mệt hỉ....
- Thôi đừng "hỉ" hoài, dơ thấy mồ ...
- Bữa ni mặc chi đi làm rựa?
- Thôi đừng "rựa" nữa, đi đâu cũng xách theo cái "rựa", nặng thí mồ....
- ....

Biện minh gì cũng vậy thôi, có lẽ chính tôi đã từ chối quá khứ và gốc rễ của mình. Câu nói: "Người ta có nhiều nơi để đến, chỉ một nơi tha thiết để quay về" chắc không còn ứng dụng đúng cho tôi nữa?

Monday, July 7, 2008

Có da có thịt

Con người ta thường.... vô lý, nếu rãnh quá không có chuyện gì làm thì phải ráng mà....kiếm chuyện:

- Anh thấy em dạo này mập lên có xấu lắm không? - Tôi hỏi
- Đối với anh, em lúc nào cũng đẹp rồi ... - Anh nói với vẻ....dè chừng, có lẽ là ... muốn được yên thân...
- Thôi mệt quá, cải lương quá đi.. Trả lời thiệt đi, em có mập không? Em thấy em lên 2-3 pounds rồi đó, mà nó lên chỗ này nè ... - cầm tay anh ấn ấn vô chỗ "mập mập nhiều thịt"

Không chút đắn đo, anh trả lời:
- Ờ thì chỉ hơi có da có thịt chút chút thôi ...
- Anh cứ nói thẳng là em mập em xấu đi, để em có động lực mà "phấn đấu" ...
- Thì em cứ chịu khó tập thể dục chút là được rồi....
- Hờiiiiiiiiiiiiii, thấy chưa, ý anh là em vừa mập vừa nhác mà nãy giờ cứ vòng vo hoài ....
- Mệt em quá đi, tự mình nói ra rồi tự mình suy diễn lung tung ....

====

Hôm qua lục tủ để tìm đôi bông tai, tình cờ tìm lại được 2 mảnh giấy viết về Bi những năm về trước. Ký ức "có da có thịt" và "ốm ốm nhiều xương" về hai lần lần bị quở chợt thức dậy:

Hôm đó trong nhà có tiệc đầy tháng cu Tí, vừa ló đầu ra phòng ăn, một ông bạn của Ba phán cho một câu xanh rờn:
- Ui chu cha, con Bé dạo này mập giống bà Mễ quá hơ.... - nghe mà muốn sững cả người, người chi mà ....vô duyên tệ. Sau đó quê quá trốn tiệt trong phòng luôn. Ba Mẹ và Anh gọi mấy lần cũng không ra. Nói cho Anh nghe rằng ông B. nói em vậy đó.

- Đồ cái ông vô duyên" - Anh trả lời giọng bực bội.

Mẹ cũng an ủi:
- Kệ cái ông đó đi, ổng ba-la-chi-trợt, ruột để ngoài da chớ đâu có chi đâu, ra ăn đi...
- Thôi con hông ra đâu, Mẹ nói đứa nào đem đồ ăn vô cho con được không?

Lần khác, cũng cái miệng ổng oang oang khi đang ngồi nhậu với Ba giữa phòng khách:
- Chà, con Bé dạo này đẹp quá, người ta bỏ bạc ngàn ra mới được vậy, còn mi thì .... chắc nhờ tao quở nên nó mới ốm lại đó phải không?

Đến nước này thì tôi mới hiểu tại sao ổng thường bị Ba và mấy ông bạn khác la và sửa lưng hoài. Cũng tại cái miệng ưa nói, thấy gì nói đó, không chịu suy nghĩ cho có đầu có đuôi. Nhưng được cái là ổng không hại ai, chỉ có cái miệng ổng hại ổng. Té ra cái giá để...ốm lại và để được ổng khen lại là quá đắt. Ổng đâu có biết những ngày vừa qua của tôi tưởng chừng tôi có thể chết đi sống lại được với Bi. Người tôi mỏi mệt và yếu xìu, đứng không muốn vững. Nếu đọc những dòng này, có lẽ ổng mới cảm thấy xấu hổ vì vô tâm và vô duyên với những câu nói ba-la-chi-trợt của mình.

===

Ngày 7 tháng 6 năm 2001

12 giờ trưa, Bi nhập viện.

1:30 p.m.
Nhìn thân hình bé nhỏ nóng hầm hập của Bi, tôi đau lòng quá. Hơi thở dồn dập, nét mặt trắng nhợt nhạt của Bi làm tim tôi gần như ngừng đập. Tại sao lại thế này? Cách đây vài ngày, Bi khoẻ mạnh, chạy chơi. Bây giờ nằm đó thiêm thiếp thở, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề mệt nhọc. Các y tá đi lại lăng xăng, mỗi người một việc: kẻ đo nhiệt độ, người chích thuốc, người đo máu, rồi chuyền nước biển..... Mắt tôi hoa đi như không thấy gì, đầu óc quay cuồng với bao nổi âu lo..... Tôi cố nén tiếng thở dài, chỉ mong mọi chuyện sẽ suông sẻ trôi qua. Nhưng sao lại thế này? Người tôi cứ run bần bật, bần bật.... Nước mắt cứ chực trào ra.... Tôi biết thế nào là nỗi khó khăn cực khổ của Ba Mẹ đã nuôi tôi khôn lớn chừng này.

3:00 p.m.
Môi Bi đã tươi hơn, khuôn mặt đã hồng hào trở lại tuy hơi thở vẫn khò khè có vẻ khó khăn. Nhưng tôi yên tâm hơn. Hy vọng với sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của các y tá và bác sĩ, và với giấc ngủ sâu này sẽ làm cho Bi mau bình phục. Bi lại chóp chép miệng, chắc lại thèm uống nước chớ gì? Khuya hôm qua sốt quá mà! Nhìn khuôn mặt vô tư dễ thương của Bi, tôi thiệt muốn nựng một cái quá! Nằm mơ gì mà miệng cứ ú ớ, người cựa quậy vậy Bi? Chắc lại mơ được ra tắm hồ và chơi xích đu chứ gì? Ngủ ngoan đi, sau khi bình phục sẽ được thỏa thích mà. Cái máy đo oxy trong máu cứ báo động beep beep liên tục, không biết có chuyện gì không? Tôi không biết tí gì về những con số này.... Lại lo nữa rồi...

3:50 p.m.
Bi ngồi bật dậy, nét mặt tươi tỉnh và cười hồn nhiên. Rồi nghe tiếng máy đo nhịp tim kêu beep beep nho nhỏ, Bi lại tưởng đó là một điệu nhạc nên đã ngồi lắc lư theo nhịp beep beep. Nhận ra tôi, Bi nhoẻn miệng cười rất ngây thơ. Đối với tôi, thời gian gần như đứng lại. Chỉ có tôi và Bi: thế giới của riêng hai chúng tôi...

4:00 p.m.
Cô y tá vào đo nhiệt độ, Bi nhìn cô ta với đôi mắt vô tư, không vui cũng không buồn, cũng chẳng tỏ một thái độ xa lạ hay thân thiện nào. Khi người y tá quay lưng, tôi đặt Bi nằm xuống ngay ngắn và đắp ngang ngực Bi một chiếc mền mỏng. Đôi mắt to tròn trong trẻo của Bi chớp chớp nhẹ vài lần rồi từ từ khép lại. Giấc ngủ lại đến với Bi thật nhẹ nhàng. Giờ đây Bi đã thở đều và tôi vẫn không ngừng ngắm nghía Bi. Khuôn mặt Bi thật thông minh và hiền. Rõ ràng, thời gian trôi thật chậm và đều theo nhịp thở của Bi. Tôi rời mắt khỏi Bi và đến ngồi ngã lưng vào chiếc ghế kê sát cửa sổ. Tôi nhìn ra bên ngoài, bầu Trời tháng 6 thật sáng với vài cụm mây xám lãng đãng trôi. Dòng xe cộ trên xa lộ vẫn nối tiếp nhau chảy đều đặn. Cuộc sống bên ngoài và cuộc sống trong nhà thương như hai thế giới hoàn toàn khác biệt: một bên là đua chen, hối hả, tấp nập và ồn ào, một bên là yên tĩnh đến lạnh lùng. Chỉ lâu lâu có tiếng bước chân đi lại của các y tá lo làm phận sự của mình. Tôi ngồi đó, mắt nhìn ra cửa sổ nhưng đầu óc trống rỗng, lười biếng không muốn nghĩ ngợi gì. Tôi như kẻ xa lạ với thế giới bên ngoài.

4:30 p.m.
Bi lại cựa mình thức giấc và ho... Thôi tôi phải chạy lại với Bi.... Bi ho thêm vài lần. Đỡ Bi ngồi thẳng dậy và tôi thấy hai giọt nước mắt lăn dài hai bên má Bi. Sau đó một nữ y tá lên đem Bi đi chụp X-ray, tôi với tay lấy cái xách đeo vai đang để trên chiếc bàn nhỏ và rảo bước theo sau xe đẩy Bi. Chúng tôi phải đi thang máy từ tầng 8 xuống tầng 1 để ngồi chờ. Tại đây, tôi thấy xung quanh toàn là những nam bệnh nhân già. Ai cũng xanh xao và trắng bệch, không biết vì họ có nước da quá trắng hay đã lâu họ không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời? Tôi lại ngồi hý hoáy viết vì sợ những ý nghĩ lại vụt bay mất.... Nhìn những bệnh nhân già với những khuôn mặt dửng dưng với đời, tự nhiên tôi đâm ra hoảng sợ.........

Friday, July 4, 2008

Chơi với ai?

- Em, phải thứ Sáu này em cũng được nghỉ lễ Độc Lập July 4 phải hông?
- Yeah, đứa nào làm nguyên ngày thì mới có lợi vì nếu nó được nghỉ thứ Sáu là coi như được nghỉ 8 tiếng đồng hồ, còn thường thường thứ Sáu em làm có nửa ngày thôi nên coi như được nghỉ có 4 tiếng hà...
- Thì mấy ngày kia làm 8 tiếng mỗi ngày thôi....
- Trời, đâu có được, em chọn lịch làm 4 ngày rưỡi tức là 9 tiếng cho mỗi ngày "kia" rồi mà... Vả lại tính toán kỹ dzậy thì...........chơi với ai?
- Ừa, "Chơi với ai" hả? Hihi....

Sunday, June 29, 2008

Ganh tỵ


Anh chặc lưỡi và gật gật:
- Em nấu mấy món đơn giản, vừa nhanh mà ăn lại vừa miệng ghê á....

Mỉm mỉm cười nói giọng....đẩy đưa:
- Nếu ngon thì anh cứ khen một tiếng cho em mát dạ đi, chớ anh còn hà tiện rồi vòng vo chi dạ?

Anh cười thoải mái:
- Ha ha... thì ta nói "vừa miệng" là ý khen ngon rồi đó, chớ bây giờ anh mà khen em nấu ngon thì.....mất danh tiếng của anh hết sao?

- Hi hi... Trời, Anh có thương hiệu của anh, còn em có thương hiệu của em, chớ cạnh tranh ganh tỵ chi dzậy hè....?

Hình này tượng trưng thôi, còn món anh khen là món Cà Tím xào tôm tươi, canh Bí Đao cũng nấu tôm tươi và Sườn Non rim mặn.

Wednesday, June 25, 2008

Khi lìa đời, có mấy người đưa....

Khi lìa đời, có mấy người đưa....
Sao cái gì vô tay tui cũng chết ngắt, chết oặt chết ẹo như zi. nè ?

Before:


After:

Thursday, June 19, 2008

Lo xa

Tháng trước mua được đôi giày ưa ý , nhưng phải để dành tới đi vacation mới mang ra mang. Mà công nhận ưng ý thiệt á nhe, nó mềm mại dễ chịu quá chừng luôn, thành ra lại nghĩ tới chuyện.... tậu thêm một đôi nữa (nhưng khác màu) để để dành, lỡ đôi này đứt thì có đôi khác mà thay, làm như chân voi, đi giày mau hư lắm vậy. Trời ơi, nói gì mà nghe thấy thảm! Có cả tủ giày dép mà làm như sắp bị đi chân đất tới nơi rồi hỏng bằng. Cũng tại Trời sinh cái tính "dieu dieu" hông bỏ được, rõ khổ mà.

Trưa nay chờ tới giờ Lunch là le te xách bóp dọt liền. Đi lòng vòng trong shopping chả có đôi nào vừa ý. Kiểu đó thì còn, lại còn sale giảm giá xuống thêm $11 nữa chứ mà lại chả còn đôi nào cùng size, bàn chân gì nhỏ híu như chân....chuột, khó mua giày dễ sợ luôn. Nhớ có lần được anh xoa chân, anh cũng nói "sao chân gì mà nhỏ xíu à!" Thở dài, nghĩ bụng coi như hôm nay...xui đi, đi ra đường không chịu coi giờ... hihi.... .... Thường thường đi shopping thì thể nào cũng có "chiến lợi phẩm" xách về, chỉ có lần này là về....tay không. Mà thôi, nghĩ đi thì phải nghĩ lại: "no news is good news", không tiêu tiền thì coi như...hên rồi. Có thể "lo xa" là một đức tính tốt, nhưng trong trường hợp này thì đừng có ai khen "giỏi" nhe, người có tính này là ...ngheo huyền luôn đó...

Saturday, June 7, 2008

Good Guy vs. Bad Guy


Houston lao xao một ngày nắng nóng gần cuối tháng 5 . Lăng xăng tới lui, loay hoay canh giờ, sửa soạn và hối hả, nhưng rồi cũng có lúc thời gian như ngừng lại.... Hai anh em vừa cắn pizza nhai nhồm nhoàm vừa nói chuyện với nhau ra vẻ tâm đắc:

- He's a good guy! - thằng anh bắt đầu trước.
- Uh huh... he realy is.... - tự bao giờ vẫn vậy, thằng em thường phụ họa theo anh và thường đồng ý với hầu hết tất cả những gì anh nó nói.

Mẹ nó nghe hai đứa bàn tán tới "guy" thì....dỏng tai lên nghe. Thằng anh tiếp:

- The good guy would go back to the security gate and bring food to us, but the bad guy won't.
- Yeah, bad guys will never do that ...
- Uh huh...

Mẹ nó sốt ruột chen vô:

- Nè hai đứa không được nói mấy người khác là "người xấu" nghen hông! (sợ nói ra chữ "bad guy" thì có mấy người đang đi ngang họ tưởng nói xấu gì họ thì.....phiền!) He brought food to you because he knows you, còn mấy người khác đâu có quen mình đâu mà mua đồ ăn rồi đem tới cho con, phải hông nè?
- Uh huh.... - Cả hai cái đầu cùng gật gật, đồng ý.
- "Dạ" chớ hông được "uh huh" với Mẹ...
- Dạ...
- Thôi hai đứa ăn tiếp cho xong đi, chuyến bay của bác H. cũng gần tới rồi đó.... có nước uống nữa nè, uống một hớp rồi ăn tiếp cho dễ...... À, mà ngon hông con?
- Dạ, the food realy good đó Mẹ!

Mắt Mẹ chớp chớp còn trí óc thì đi du lịch qua tận bên kia cổng security. Nghĩ tới cái dáng tất tả bưng một chồng hộp đựng đồ ăn và kẹp 2 ly nước đầy lúc đi xuống cầu thang, thấy ....cảm động muốn thương luôn..... Có người mát mẻ một câu xanh rờn: "Tình xưa nghĩa cũ có khác. ....Hồi nãy hai anh chị ngồi đu đưa xích đu nói chuyện tình tứ quá mà..." ..."Hihi mệt quá đi..."

====
"Người về bóng đổ...
Bên cửa phi trường
Ta đi...? Ta ở...???
Tơ tình vương vương"
(TMT)