Thursday, July 17, 2008

"Đem con bỏ chợ"

Mới chỉ nghĩ tới cảnh đó, tự nhiên tôi thấy mình như chới với, hụt hẫng, hết hơi. Cho dù chuyện này có thật sự xảy ra, tôi cũng không thể chết, nhưng có lẽ cái cảm giác đó làm tôi khó chịu và mất thăng bằng nhiều hơn. Để phản ứng, tôi phồng mang và xù lông ra chống đỡ. Nhiều lần anh gạn hỏi: "chẳng lẽ em nghĩ anh làm vậy với em thiệt sao?" Dẫu biết là anh không thể làm vậy với tôi, nhưng tôi vẫn có những cảm giác bất an.

Có lần, trong khi ngồi nhâm nhi rượu với vợ chồng người bạn của anh trong giờ khắc giao thừa, cả bốn người đang ngồi ôn chuyện xưa và mong chờ cái khoảnh khắc đếm dần count-down từ 10 đến 1 để thấy quả cầu rơi xuống; uống xong ly rượu đầu tiên, anh đứng dậy nói: "thôi đi ngủ". Vậy là đi thẳng một lèo lên lầu và lăn ra ngủ, ngủ như chưa từng được ngủ, và tôi trở thành người độc hành bất đắc dĩ. Không biết hai vợ chồng người bạn của anh nghĩ gì nhưng họ có vẻ hơi bất ngờ đến khựng lại vài giây. Còn tôi, tôi mang cảm giác vừa giận vừa chơi vơi. Thà rằng anh bỏ nhỏ trước với tôi rằng hôm nay anh hơi mệt, hôm nay anh buồn ngủ sớm, thì tôi đã biết trước để biết đường mà ứng phó, thì cái cảm giác giận giận vì hụt hẫng đó chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn. Đằng này, tôi như người đi biển mất phương hướng và phải cố bơi vào bờ một mình.

Anh nói với tôi: "Không được đi cùng nhau thì buồn lắm. Nếu em không chịu đồng hành với anh thì anh biết đi với ai đây?" Tôi dùng dằng, đi không nỡ, ở không đành. Chỉ là không biết làm sao để thoát ra khỏi chính mình ....

No comments: