Tuesday, July 29, 2008

Không nhớ gì sao em?

Chiều nay đứng ủi cái áo mà anh đã có lần ủi dùm hôm đi chơi, nghĩ tới câu hỏi anh đã hỏi nó hồi thứ Sáu vừa rồi: "Bộ em không nhớ gì sao em?" Nó phản ứng lại: "Sao anh biết là em không nhớ?" Chỉ có vậy mà nó thấy tủi tủi hờn hờn. Nghĩ tới đó rồi nhìn cái áo vô tội, nghĩ tới anh, nó chỉ cảm thấy giận chớ không có thương. Vậy mà bấy lâu nay nó đã cố vin vào đó để mà sống. Nó nghĩ đến mối dây liên lạc của anh và nó chỉ có chừng đó, để nó có một nơi gọi là để vịn vào mà đi.

Có lần nó hỏi anh: "Anh có biết cái gì thiêu đốt và...giết em mau nhất không?" "Lửa, có phải không?"- anh mau mắn, còn nó thì chưng hửng và hơi thất vọng. Rồi nghĩ ngợi: "chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Nhưng chắc là tạo hoá sanh cái phái mày râu tao ria là vậy. Họ đơn giản hơn cái phái gọi là phe kẹp tóc rắc rối của chúng nó nhiều. Hay chỉ tại nó hay chi tiết hóa mọi thứ, hay để ý tới những tiểu tiết để rồi tự làm khổ mình? Nó buồn buồn, tưng tức. Người ta đã vô tình chà đạp vào cái day dứt của nó. Trong tuyệt vọng, nó cảm thấy hoài công vì không thể giữ được những bọt bong bóng của những ngọn sóng bạc đầu ngoài khơi kia. Người ta đã cứa vào lòng nó một vết thương sâu hoắm mà nó biết phải mất lâu lắm mới lành.

Mấy hôm nay nó đang ngấu nghiến cuốn sách Tạp Văn "Ngày mai của những ngày mai" của Nguyễn Ngọc Tư. Nó thích đọc Tư vì văn của Tư mộc mạc, chất phác như tấm lòng của người Nam Bộ, lâu lâu nó lại tìm thấy một mảnh tâm sự của nó lãng đãng ở đâu đó:

"Có lần gặp lại người yêu cũ, cô ngồi nhắc lại lần gặp đầu tiên, mắt anh lúc đó, miệng anh cười lúc đó, tóc anh lúc đó. Và kiểu áo anh hay mặc, những câu anh thường nói... Cô ngó anh, cười bảo, đi đâu, gặp mùi nước hoa cũ, là em nhớ, ngày xưa thơm lựng trên áo anh. Mỗi câu nói như một mũi kim buốt vào lòng, cô cảm giác vậy. Anh ta ngẩn ngơ, vậy a, vậy à, rõ ràng, chi tiết làm anh ta xúc động đến thảng thốt. Cô đọc được sự bối rối của một kẻ không nhớ ra những gì người khác nhớ, tăm tắp.Rốt cuộc dường như chỉ phụ nữ là nhớ đằm, nhớ sâu...Những chuyện không đâu... " (Chi tiết)

Có lẽ cũng không nên tự quàng vào mình cái quá khứ rồi kéo lê đến hiện tại. Quá khứ là quá khứ, còn hiện tại là hiện tại. Không nên nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại, cho dù mai này cái hiện tại có trở thành quá khứ đi nữa, thì cái quá-khứ-của-hiện-tại này cũng không thể trùng vào cái quá-khứ-của-quá-khứ kia. Hời.

No comments: