Monday, July 7, 2008

Có da có thịt

Con người ta thường.... vô lý, nếu rãnh quá không có chuyện gì làm thì phải ráng mà....kiếm chuyện:

- Anh thấy em dạo này mập lên có xấu lắm không? - Tôi hỏi
- Đối với anh, em lúc nào cũng đẹp rồi ... - Anh nói với vẻ....dè chừng, có lẽ là ... muốn được yên thân...
- Thôi mệt quá, cải lương quá đi.. Trả lời thiệt đi, em có mập không? Em thấy em lên 2-3 pounds rồi đó, mà nó lên chỗ này nè ... - cầm tay anh ấn ấn vô chỗ "mập mập nhiều thịt"

Không chút đắn đo, anh trả lời:
- Ờ thì chỉ hơi có da có thịt chút chút thôi ...
- Anh cứ nói thẳng là em mập em xấu đi, để em có động lực mà "phấn đấu" ...
- Thì em cứ chịu khó tập thể dục chút là được rồi....
- Hờiiiiiiiiiiiiii, thấy chưa, ý anh là em vừa mập vừa nhác mà nãy giờ cứ vòng vo hoài ....
- Mệt em quá đi, tự mình nói ra rồi tự mình suy diễn lung tung ....

====

Hôm qua lục tủ để tìm đôi bông tai, tình cờ tìm lại được 2 mảnh giấy viết về Bi những năm về trước. Ký ức "có da có thịt" và "ốm ốm nhiều xương" về hai lần lần bị quở chợt thức dậy:

Hôm đó trong nhà có tiệc đầy tháng cu Tí, vừa ló đầu ra phòng ăn, một ông bạn của Ba phán cho một câu xanh rờn:
- Ui chu cha, con Bé dạo này mập giống bà Mễ quá hơ.... - nghe mà muốn sững cả người, người chi mà ....vô duyên tệ. Sau đó quê quá trốn tiệt trong phòng luôn. Ba Mẹ và Anh gọi mấy lần cũng không ra. Nói cho Anh nghe rằng ông B. nói em vậy đó.

- Đồ cái ông vô duyên" - Anh trả lời giọng bực bội.

Mẹ cũng an ủi:
- Kệ cái ông đó đi, ổng ba-la-chi-trợt, ruột để ngoài da chớ đâu có chi đâu, ra ăn đi...
- Thôi con hông ra đâu, Mẹ nói đứa nào đem đồ ăn vô cho con được không?

Lần khác, cũng cái miệng ổng oang oang khi đang ngồi nhậu với Ba giữa phòng khách:
- Chà, con Bé dạo này đẹp quá, người ta bỏ bạc ngàn ra mới được vậy, còn mi thì .... chắc nhờ tao quở nên nó mới ốm lại đó phải không?

Đến nước này thì tôi mới hiểu tại sao ổng thường bị Ba và mấy ông bạn khác la và sửa lưng hoài. Cũng tại cái miệng ưa nói, thấy gì nói đó, không chịu suy nghĩ cho có đầu có đuôi. Nhưng được cái là ổng không hại ai, chỉ có cái miệng ổng hại ổng. Té ra cái giá để...ốm lại và để được ổng khen lại là quá đắt. Ổng đâu có biết những ngày vừa qua của tôi tưởng chừng tôi có thể chết đi sống lại được với Bi. Người tôi mỏi mệt và yếu xìu, đứng không muốn vững. Nếu đọc những dòng này, có lẽ ổng mới cảm thấy xấu hổ vì vô tâm và vô duyên với những câu nói ba-la-chi-trợt của mình.

===

Ngày 7 tháng 6 năm 2001

12 giờ trưa, Bi nhập viện.

1:30 p.m.
Nhìn thân hình bé nhỏ nóng hầm hập của Bi, tôi đau lòng quá. Hơi thở dồn dập, nét mặt trắng nhợt nhạt của Bi làm tim tôi gần như ngừng đập. Tại sao lại thế này? Cách đây vài ngày, Bi khoẻ mạnh, chạy chơi. Bây giờ nằm đó thiêm thiếp thở, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề mệt nhọc. Các y tá đi lại lăng xăng, mỗi người một việc: kẻ đo nhiệt độ, người chích thuốc, người đo máu, rồi chuyền nước biển..... Mắt tôi hoa đi như không thấy gì, đầu óc quay cuồng với bao nổi âu lo..... Tôi cố nén tiếng thở dài, chỉ mong mọi chuyện sẽ suông sẻ trôi qua. Nhưng sao lại thế này? Người tôi cứ run bần bật, bần bật.... Nước mắt cứ chực trào ra.... Tôi biết thế nào là nỗi khó khăn cực khổ của Ba Mẹ đã nuôi tôi khôn lớn chừng này.

3:00 p.m.
Môi Bi đã tươi hơn, khuôn mặt đã hồng hào trở lại tuy hơi thở vẫn khò khè có vẻ khó khăn. Nhưng tôi yên tâm hơn. Hy vọng với sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của các y tá và bác sĩ, và với giấc ngủ sâu này sẽ làm cho Bi mau bình phục. Bi lại chóp chép miệng, chắc lại thèm uống nước chớ gì? Khuya hôm qua sốt quá mà! Nhìn khuôn mặt vô tư dễ thương của Bi, tôi thiệt muốn nựng một cái quá! Nằm mơ gì mà miệng cứ ú ớ, người cựa quậy vậy Bi? Chắc lại mơ được ra tắm hồ và chơi xích đu chứ gì? Ngủ ngoan đi, sau khi bình phục sẽ được thỏa thích mà. Cái máy đo oxy trong máu cứ báo động beep beep liên tục, không biết có chuyện gì không? Tôi không biết tí gì về những con số này.... Lại lo nữa rồi...

3:50 p.m.
Bi ngồi bật dậy, nét mặt tươi tỉnh và cười hồn nhiên. Rồi nghe tiếng máy đo nhịp tim kêu beep beep nho nhỏ, Bi lại tưởng đó là một điệu nhạc nên đã ngồi lắc lư theo nhịp beep beep. Nhận ra tôi, Bi nhoẻn miệng cười rất ngây thơ. Đối với tôi, thời gian gần như đứng lại. Chỉ có tôi và Bi: thế giới của riêng hai chúng tôi...

4:00 p.m.
Cô y tá vào đo nhiệt độ, Bi nhìn cô ta với đôi mắt vô tư, không vui cũng không buồn, cũng chẳng tỏ một thái độ xa lạ hay thân thiện nào. Khi người y tá quay lưng, tôi đặt Bi nằm xuống ngay ngắn và đắp ngang ngực Bi một chiếc mền mỏng. Đôi mắt to tròn trong trẻo của Bi chớp chớp nhẹ vài lần rồi từ từ khép lại. Giấc ngủ lại đến với Bi thật nhẹ nhàng. Giờ đây Bi đã thở đều và tôi vẫn không ngừng ngắm nghía Bi. Khuôn mặt Bi thật thông minh và hiền. Rõ ràng, thời gian trôi thật chậm và đều theo nhịp thở của Bi. Tôi rời mắt khỏi Bi và đến ngồi ngã lưng vào chiếc ghế kê sát cửa sổ. Tôi nhìn ra bên ngoài, bầu Trời tháng 6 thật sáng với vài cụm mây xám lãng đãng trôi. Dòng xe cộ trên xa lộ vẫn nối tiếp nhau chảy đều đặn. Cuộc sống bên ngoài và cuộc sống trong nhà thương như hai thế giới hoàn toàn khác biệt: một bên là đua chen, hối hả, tấp nập và ồn ào, một bên là yên tĩnh đến lạnh lùng. Chỉ lâu lâu có tiếng bước chân đi lại của các y tá lo làm phận sự của mình. Tôi ngồi đó, mắt nhìn ra cửa sổ nhưng đầu óc trống rỗng, lười biếng không muốn nghĩ ngợi gì. Tôi như kẻ xa lạ với thế giới bên ngoài.

4:30 p.m.
Bi lại cựa mình thức giấc và ho... Thôi tôi phải chạy lại với Bi.... Bi ho thêm vài lần. Đỡ Bi ngồi thẳng dậy và tôi thấy hai giọt nước mắt lăn dài hai bên má Bi. Sau đó một nữ y tá lên đem Bi đi chụp X-ray, tôi với tay lấy cái xách đeo vai đang để trên chiếc bàn nhỏ và rảo bước theo sau xe đẩy Bi. Chúng tôi phải đi thang máy từ tầng 8 xuống tầng 1 để ngồi chờ. Tại đây, tôi thấy xung quanh toàn là những nam bệnh nhân già. Ai cũng xanh xao và trắng bệch, không biết vì họ có nước da quá trắng hay đã lâu họ không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời? Tôi lại ngồi hý hoáy viết vì sợ những ý nghĩ lại vụt bay mất.... Nhìn những bệnh nhân già với những khuôn mặt dửng dưng với đời, tự nhiên tôi đâm ra hoảng sợ.........

No comments: