Thursday, February 23, 2006

Viết cho anh

Bầu trời xám xịt, cảnh vật qua khung cửa sổ đứng im lìm như chờ đợi một luồng không khí tươi mát và ấm áp của mùa Xuân sắp về. Ừ, mùa Xuân sẽ đến, vạn vật sẽ thay đổi, và lòng người có đổi thay? Tâm tư em luôn vấy động, những giọt nước mắt ấm ức cứ chực tuôn tràn.

Anh nói đi, anh đang nghĩ gì và muốn gì? Ai dám chắc những tác động xung quanh không ảnh hưởng tới anh? Em tin anh, nhưng ai dám đảm bảo với em rằng anh sẽ về với em nguyên vẹn như lúc ban đầu, hở anh? Em biết anh đã quyết định rồi, chỉ là nói qua với em cho có lệ, chớ không phải là hỏi ý em có đồng ý cho anh đi hay không? Ai biết trước được chuyện gì xảy ra hả anh? Câu trả lời của em: "Ừ, anh muốn đi thì đi!" nhưng trong thâm tâm, em lại muốn điều ngược lại, em muốn cột anh lại với em, ở bên em hoài hoài.

Ai mà không ích kỷ cho hạnh phúc của mình hả anh? Anh ôm em vỗ về an ủi: "Anh đi rồi anh sẽ về với em mà!" Nhưng làm sao em yên lòng cho được. Anh nói đi, em phải làm gì hả anh? "Không nó niềm vui nào là trọn vẹn!" Tự nhiên linh tính cho em biết. Em phải chuẩn bị tinh thần để một ngày nào đó không có anh bên cạnh và em sẽ phải làm gì? Ngày đó có phải là không xa phải không anh? Em không muốn tỏ ra ích kỷ, nhưng điều đó có phải là em không biết giữ anh trong tầm tay của em hay không? Những giọt mưa cuối Đông lất phất hay những giọt nước mắt em rơi? Anh ơi, em cần có anh trong đời này.

Tuesday, February 7, 2006

Trùng hợp ngẫu nhiên?

Nhìn thấy nó, lòng chùng xuống lạ lùng. Tôi mong đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên trong hàng vạn điều trùng hợp khác vẫn xảy ra hàng ngày trong thế giới ảo này. Nhưng làm sao có hai điều trùng hợp nhau đến vậy? Tôi như thấy được hai đôi mắt tròn xoe ngơ ngác bước dọ dẫm để lần mò vào đời. Tôi đau buồn cho một thân phận cũng là đàn bà như tôi. Có phải là .... không? Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi muốn lên tiếng hỏi, nhưng tôi lại im lặng. Tôi sợ rằng tôi phải phơi bày cảm xúc của mình. Một khoảnh khắc nào đó, tôi muốn ............. Nhưng một tiếng nói vang lên ngăn cản tôi, và tôi lại trở về làm con thỏ đế nhút nhát. Không đâu, tôi kiêu hãnh mà, tôi muốn chôn vùi đau đớn và ngẩng mặt vui cười. Mỗi một thời khắc đi qua đều đánh dấu nỗi nhớ trong tôi vẫn ngập tràn. Nó như những vết cafe' vương trên nền áo trắng. Bầu trời trong vắt trên kia, tôi ngẩng đầu lên như muốn hỏi: "tại sao.......?"