Wednesday, April 30, 2008

30-4

Con:
- Ba, hôm nay là 30-4 nè Ba.... - nói thăm dò

Ba:
- Ừ.......- mặt Ba phảng phất nét buồn buồn

Mẹ:
- Mới đó mà đã 33 năm rồi, mau quá....

Con:
- Vậy ngày này lúc đó Ba đang ở đâu?
- Ba đang ở Biên Hòa... Ba đang ở với lính của Ba....
- Ủa.... vậy rồi Mẹ và mấy tụi con ở đâu?
- Mẹ và mấy đứa con đang ở Sàigòn, ở nhà bác B.
- Ủa, ngay trong ngày 30-4 luôn hả Ba, hay sao.... con không hiểu....

Mẹ:
- Ba mua vé máy bay để đưa mấy Mẹ xuống Sàigòn trước, còn Ba phải ở lại trong Trường (Chiến Tranh Chính Trị) chờ lệnh cấp trên ...

Ba:
- Mấy Mẹ con đi từ trước.... ngày 1 tháng 4 lận....

Mẹ:
- Ờ, rồi Ba mua vé máy bay cho bà Ngoại xuống (Saigon) sau đó một tuần....
- Ủa, lúc đó có tin tức gì bên trong hay sao mà Ba biết trước vậy?
- Thì lúc đó cũng lộn xộn, nay mất tỉnh này, mai mất tỉnh kia, Việt Cộng tràn vô từ từ.... nên Ba để mấy Mẹ con đi trước cho yên tâm, còn phần Ba tính sau...
- Rồi sau đó ra sao hả Ba?
- Tình hình lúc đó lộn xộn tùm lum, rồi Nha Trang thất thủ... Cấp trên ra lệnh di tản, buông súng.... ai lo phận nấy, Ba thì đâu bỏ mặc lính được.... Nên phải dẫn sĩ quan chạy bộ... mình lo cho họ được chừng nào thì lo.... Dalat thất thủ ngày 3 tháng 4...
- Buồn quá hả Ba?
- Ừ, tâm trạng lúc đó chán nản lắm, cấp trên đi hết rồi, còn mình thì không biết đi đâu, về đâu, và phải làm gì nữa.... (Ba chớp chớp mắt, cay cay)
- Trời ơi, lúc đó nhà mình mỗi người mỗi nơi, buồn quá....
-....
- Con chỉ nhớ mang máng là lúc Ba về Sàigòn là cánh tay Ba đang bị thương... máu chảy dài xuống...
- Ờ, lúc đó bị văng miểng đạn, nhưng nó chỉ ghim vô phần thịt ở cánh tay thôi...
- Con nhớ lúc đó bác B. lấy đồ gắp ra cho Ba rồi làm thuốc và....cột cánh tay Ba lại....

Mẹ:
- Ờ, chứ lúc đó hỗn độn tùm lum, đâu có đi bác sĩ được....

Sau này trên cánh tay Ba có một vết sẹo dài vì đã không được may lại lúc đó, cho nên thịt bị lồi ra ... Vết thương trên cánh tay Ba đã lành, nhưng vết sẹo thì cứ mãi còn đó như một chứng tích của một giai đoạn đau thương của dân tộc mình, phải không Ba?

No comments: