Wednesday, April 23, 2008

Động lực....

Người ta hớn hở khoe:
- Anh bỏ thuốc lá đến hôm nay nữa là....được một tuần rồi!
- Chúc mừng nhe - Tôi vui vui - Zậy rồi có được khen được thưởng gì hông?

Với giọng...."hồ hởi phấn khởi" :
- Được khen, được thưởng quá chừng luôn á chớ ..... Mấy thằng co-wokers thì ngạc nhiên quá sức: "Sao mày tự dưng bỏ thuốc lá ngang xương vậy? Có chuyện gì không?"

***

Tôi nhớ lại ngày xưa, khi trí óc tôi đủ tỉnh táo để biết đòi "yêu sách" này nọ, kết quả là cầm tận tay một tờ giấy viết tay, trong đó có 1 lời hứa quan trọng: "bỏ hút thuốc".

Ngày đó:
Nói chuyện khoảng vài mươi phút: ra ngoài đứng hút thuốc
Ăn cơm tối xong: làm một điếu ("cho sạch miệng" )
Ăn trưa với bạn xong: một điếu
Break-time lần 1: một điếu
Break-time lần 2: một điếu....
Cần suy nghĩ: một điếu Viết program không ra: một điếu
Program runs ngon lành, không "error": lại một điếu.....

Và cứ thế, những điếu thuốc lầ lượt được đốt lên.... cháy vàng cả ngón tay và ám đầy...cả phổi với nhiều mục đích khác nhau. Những buổi chiều đẹp và thơ mộng đã biến thành những trận cãi vã ra trò chỉ vì....thoang thoảng có mùi...thuốc lá . Tôi không thể chịu đựng được mùi khói thuốc, mặc dù đã hơn một lần, tôi đã "khen" mấy anh chàng trong lớp hồi học Trung học, lúc tụi nó tập tành hút thuốc và đã nhả khói bay theo từng hình chữ O ra khỏi cổ họng, là: "nhìn dáng dấp có vẻ phong trần" . Mỗi lần ngửi trúng mùi thuốc lá là đầu óc tôi quay cuồng, chóng mặt, cảm giác rất khó chịu....Một khi đã đạt được điều mình muốn, con người ta không còn gì để vươn tới hay vượt qua, người ta không thể chiến thắng bản thân mình. Thôi thì: "Lâu rồi đời mình cũng qua" (Bài không tên số 5 - Vũ Thành An)

No comments: