Friday, April 21, 2006

Hoa vàng mấy độ

Sáng nay ngủ dậy, tôi chỉ còn nhớ được hai câu trong cả bài thơ mà tôi đã lẩm nhẩm làm trong óc đêm qua:
Người đến tặng tôi chậu cúc vàng
Màu hoa vàng rực sắc Xuân sang

Nhìn những bông hoa cúc vàng tươi rói đã làm tôi liên tưởng đến lời bài hát "Hoa vàng mấy độ" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

Em đến bên đời hoa vàng một đóa
một thoáng hương bay bên trời phố hạ
nào có ai hay ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi

em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù
xin cho bốn mùa
đất trời lặng gióđ
ường trần em đihoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thuyêu em thật thà

em đến nơi này
bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa
sao lòng quá vội
một cõi bao la
ta về ngậm ngùi
em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui

em đến nơi này
vui buồn đi nhé
đời sẽ trôi xuôi
qua ghềnh qua suối
một vết thương thôi
riêng cho một người


Nhiều năm trước, khi nghe bản này của nhạc sĩ Trịnh, tôi chỉ có cảm giác của một sự chia tay và nuối tiếc nhẹ nhàng. Thật ra tôi đã chưa hiểu hết từng lời, từng chữ trong từng câu hát. Và có lẽ tuổi tôi còn quá trẻ để biết được cảm giác của "một vết thương thôi riêng cho một người" nó sâu sắc và thâm trầm đến dường nào. Có lẽ "định mệnh" đã đưa đẩy để tôi biết và quen Anh, một người suốt đời chung thủy, chỉ mang trong lòng hình ảnh của một đóa Cúc Vàng. Có lẽ "định mệnh" của Anh cũng chỉ là có "duyên" nhưng không "nợ" với đóa Hoa Cúc Vàng kia, để rồi:

"nào có ai hay
ta gặp tình cờ
nhưng là cơn gió
em còn cứ mãi bay đi"

Có ai biết được nổi đau của một chàng trai trẻ khi "ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù", có hay chăng chỉ người trong cuộc mới cảm nhận được nổi đau thấm thía và dai dẳng đó mà thôi. Có lẽ tình yêu không đòi hỏi được bù đắp nên tình yêu đã trở thành vĩ đại và cao thượng khi anh cầu xin:

"xin cho bốn mùa
đất trời lặng gió
đường trần em đi
hoa vàng mấy độ
những đường cỏ lá
từng giọt sương thu
yêu em thật thà
"

Vâng, có lẽ tình yêu thật thà, tình yêu không đòi hỏi dâng hiến, tình yêu không đi kèm với vật chất đời thường thì tình yêu mới bất diệt đến thế. Đã mấy chục năm trôi qua, nhưng tình yêu "thật thà" đó đối với đóa Hoa Cúc vẫn còn sống và tiếp tục giày vò trái tim - dẫu không còn non nớt - kia đến dại khờ, khiến cho chàng trai vẫn si tình ngất ngây như ngày nào:

"em đến nơi này
bao điều chưa nói
lặng lẽ chia xa
sao lòng quá vội
một cõi bao la
ta về ngậm ngùi
"

Tìm hiểu sâu hơn về hoa cúc, tôi mới biết có hàng chục loài hoa cúc khác nhau: Ðại đoá vàng, bạch cúc rồi hoàng mi, bạch mi, tòng châm, hoàng kim tháp, cúc tím, cúc đỏ, cúc chi, cúc vạn thọ, cúc ngũ sắc... Mẹ tôi cũng có chăm sóc vài chậu hoa cúc màu vàng và màu tím. Khi tàn, hoa cúc không bao giờ rời thân. Nếu chịu khó cắt xén hay chiết gốc ra nhiều chậu khác nhau, rồi bón phân và chăm nước đầy đủ thì không bao lâu sau, Hoa Cúc sẽ bùng lên một sức sống mãnh liệt và ra hoa nhiều hơn lần trước. Hoa Cúc cũng tượng trưng cho linh hồn của những con người không bao giờ chịu mất gốc. Một giò cúc lay động cũng gợi cho người chơi hoa ý niệm thanh cao, sáng đẹp, gắn bó với đất nước quê hương.

Có lẽ Hoa Cúc Vàng luôn nở rộ năm này qua tháng khác là chứng nhân hùng hồn và cũng là chứng nhân tình yêu duy nhất của Anh dành cho đóa Cúc Vàng, như những lời than thở nhẹ nhàng và sâu kín trong lời nhạc của Trịnh. Đã bao mùa lá rụng qua đi, chàng trai si tình ngày nào vẫn không ngớt ngóng trông từng mùa Hoa Cúc nở, có lẽ chàng cũng không để ý đến những sợi tóc trên đầu mình đã ngả màu để báo hiệu cho một cuộc sống rồi cũng sẽ tàn úa và nhạt phai, chỉ có vết thương lòng là còn tồn tại mãi với thời gian như những đóa hoa Hoa Cúc vẫn nở và khoe hương sắc với đời.

No comments: