Thursday, April 6, 2006

Lost of Pet

Trên đường lái xe đi làm, tôi tạt ngang Wal-Green để mua tấm thiệp chia buồn về Người Cha vừa quá cố của ông Xếp trong sở. Đang miên man suy gẫm về những điều "còn" và "mất" của một đời người, những hàng chữ phân loại card đập vào mắt tôi: "Loss of Father", "Loss of Mother", "Loss of Loved", "Loss of pet" .... Cụm chữ "Loss of pet" làm tôi chợt nhớ lại câu chuyện của Anh kể về nhỏ làm cùng sở. Tôi nghĩ: ở Việt Nam, có người còn không có đồ ăn để ăn, không có áo quần để mặc, còn chó mèo hay thú cưng ở cái xứ sở giàu nhất nhì thế giới này thì được làm giường cho ngủ, có đồ chơi để chơi, có áo thay mỗi ngày... Đến khi chết thì có người còn gởi hoa, gởi thiệp để chia buồn với chủ của nó.

Đúng ra, anh thường kể cho tôi nghe về Nhỏ: nào là "Nó ngồi ngay sau lưng anh nhưng thường ôm điện thoại gọi về Vietnam và hét quá to, không làm việc được gì hết!" nào là "Nó ăn uống và quăng bao và giấy đầy bàn, không chịu dẹp" vì anh và nó chia nhau một cái bàn sau lưng để ăn lunch, hoặc "Nó lanh và aggressive quá Trời luôn, chỗ nào có sales là nó cũng biết và có sẵn số điện thoại hoặc địa chỉ liền. Hôm nay, nó nghe chỗ kia có sales đồ chơi, nó liền gọi điện hỏi mấy giờ mở cửa và rủ anh đi. Cúp điện thoại xong thì nó ngồi tính tóan và gọi lại biểu người ta để dành riêng mấy thứ để tới giờ mở cửa là nó đến mua liền...."....

Riết rồi tôi cũng chẳng nhớ là anh kể gì về nó nữa, chỉ ừ hử cho qua chuyện. Riêng chuyện về con chó của nó thì tôi còn nhớ rõ vì tôi vẫn nhớ về cái cười "hi..hi..." và bộ mặt của anh lúc diễn tả. Sáng đó, Nhỏ vô làm lại sau mấy ngày nghỉ vacation, dường như Nhỏ có cúi cúi đầu tránh tránh ánh mắt của Anh khi nói chuyện, nhưng Anh cũng không để ý lắm. Đến trưa thì Nhỏ mếu máo bắt đầu kể:
- Con chó cưng của tao chết được 3 ngày rồi, nó không bệnh gì cả, đi ngủ ban đêm rồi "đi" luôn chớ không có dậy nữa.

Anh nghe được loáng thoáng cái gì "chết", "không bệnh", "ngủ", "đi luôn", "không dậy".... nên hỏi lại cho chắc ăn:

- Mày nói cái gì? Ai chết?

- Thì con chó KiKi của tao đó - Nói rồi Nhỏ lôi ra một xấp hình chụp con KiKi lúc còn sống, lúc đang ngáp, lúc đang say giấc, lúc đang nằm trong "hòm", và toàn cảnh chụp cái "mộ" của nó....

- Trời ơi, tao tưởng mày nói người thân của mày chết chớ... - Xong anh bồi thêm - Phải chi tao được làm con chó của mày nhỉ? Tao mà chết chắc chẳng ai thèm khóc hay nhớ tới tao hết (hihi haha).

Anh nói xong cười phá lên "hahaha" (tôi nghe kể đến đây cũng phì cười theo.) Lúc đó Nhỏ đang tính tỉ tê khóc tiếp chợt khựng lại nhìn anh:

- Tao khóc thiệt mà. Tụi tao nuôi nó được 14 năm rồi. Tối đó trước khi đi ngủ, nó còn nhảy lên kiss tao nữa - Nhỏ thút thít...

Tôi nhớ là đã đệm vào:
- Trời, vậy là nó "thọ" quá rồi, một đời chó có 12 năm thôi à, còn một đời người là 60 năm....

- Thì bởi - anh trả lời - mà thấy mặt mũi nó sưng húp thì chắc nó khóc nhiều lắm, có điều nhìn cái mặt nó mếu máo thì anh không nhịn cười được nên anh cứ cười. Nó tức quá chửi anh là:

- Đồ đàn ông ác độc, đồ đàn ông không...tim.
- Ừa, cũng may cho anh đó, nó mà chửi anh không có "cái kia" nữa thì chắc em cũng đi gặp nó một lần để hỏi tại sao .... quá ...

No comments: