Sunday, February 22, 2009

Ngỡ Ngàng

"Nhát nhớm, không làm gì hết, chỉ có ... thôi" Thật không có gì cay đắng, mỉa mai hơn thế nữa. Ngỡ ngàng, ngạc nhiên quá sức ... Nhưng có cần phải kể lể đã làm những gì, có làm những gì, và đã được những gì .... hay không?

Những lần ngạc nhiên hụt hẫng đầu tiên mới đáng nhớ hơn, nhưng rồi nó cũng phải quên để mà sống (chớ gì nữa, nhớ hoài để bể cái đầu mà chết hả?)

Khi biết sự thật về lần đầu bị ...nói xạo, nó thấy đau ... Nỗi đau đáu kéo dài cả bảy tám năm, nhưng rồi nó cũng quên, vui với hiện tại để mà sống, và ... nó quên thật. Những lần khác, lại biết được mình đã không được nghe sự thật, tim nó nhói lên. Nhiều lần gạn hỏi để mong tìm ra một chút sự thật, nhưng những câu trả lời (dĩ nhiên là không giống nhau) đều không giống những sự thật mà nó được biết, tim nó cũng còn nhoi nhói. Để rồi nó tự hiểu là không cần thiết phải tìm hiểu nữa. Hỏi "bất quá tam" thôi, hỏi để ... đo lòng người, hỏi để dự đoán cho những lần sau, rằng nó nên tin vào bao nhiêu phần trăm (%) trong những câu trả lời sẽ được nghe mà thôi. Hỏi để ... chuẩn bị tinh thần, hỏi để trừ ra bao nhiêu phần trăm ... điều không thật. Nó nào có hẹp hòi gì, nhưng mà thôi ... còn nhiều người còn bị ...cay đắng bẽ bàng hơn nó, trường hợp của nó mà ...nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó ... Rồi nó tập làm quen và sống mà không cần tìm hiểu đến những điều ... không thật. Tập ơ hờ với với những câu đã được nghe trả lời (cũng vì không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm điều ... thật).

- Ngon không?
- Ngon.
- Đẹp không?
- Đẹp ...

Hay ngược lại:

- Gọn không?
- Gọn ...
- Sạch sẽ không?
- Ừa, ờ ...
- Thích không?
- Thích ...
- Sao không thấy mừng hay nói cám ơn gì hết ...
- Thì cám ơn bữa rồi đó ...

Còn mừng thì .... không dám, lo nữa là đằng khác! Lo ngay ngáy là không biết bao giờ bị quật ngược, bị xóc xỉa lại đây? Mà thiệt, cũng không phải kéo dài cái lo cho lâu lâu sau đó ...

Nói chớ nó cũng là con người, nên nó cũng không thể quên hết tất cả những ngỡ ngàng đã xảy ra cho nó. Lúc đó, nó chỉ còn biết trợn mắt tròn xoe mà ... nhìn. Nó đã chưng hửng đến ú ớ không trả lời được, là khi nó chứng kiến được lòng dạ con người thâm hiểm đến dường nào. Cho nên nó cũng học khôn ra, không có ai thương nó bằng chính bản thân của nó cả. Rằng nó chưa hề có một bờ vai để tựa vào. Cái ngày mà nó phát hiện ra điều đó thì nó cảm thấy chới với muốn chết ngất. Ngồi nhìn cái cảnh bị bán đứng một cách phũ phàng, nó nghĩ nó đã chết ngắt thật rồi. Chuỗi ngày sau đó là ...sống mà biết thở. Nó cũng từ từ học khôn, nó cũng biết trả lời, biết đanh đá đốp chát ... để sống còn. Nó cũng có ngạc nhiên về nó, dĩ nhiên người khác cũng ngạc nhiên về nó, nhưng rồi ...thì sao?

2 comments:

habibi said...

Đọc từ đâu xuống tui hồi hộp mà rồi...kaka cuối cùng thì bà cũng dữ lên...giống tui.

Tui chỉ khác một chút là tui quá thành thật và thẳng tính nên tui có nhiều thù hơn bạn đó bà.

TNguyen said...

"Tui" nào? Thiên hạ đó bà, kakaka ... Tui cũng như bà đó, thẳng tính lắm, mình thích hay ghét ai thì nó hiện hết trên mặt mình ... Nên nhìn cái mặt mình là ...biết hết trơn à ...kaka ... Bởi vậy nên cũng nhiều thù lắm ....kakaka ....