Wednesday, February 25, 2009

Rumor can be a killer

Nhỏ co-worker hỏi:
- T. làm trên lầu có biết ông Phillip không ?
- Phillip nào?
- Phillip T. đó ...
- Oh, biết ... mà sao?
- Nghe nói thứ Sáu tuần trước ổng bị heart attack, phải kêu xe cấp cứu đưa vô nhà thương đó ...
- Wow, dzậy hả?
- Mà nghe nói ổng bị lúc đang ngồi làm việc trong sở nè ...
- Ủa, bị lúc mấy giờ? Hôm đó T. ngồi làm việc cho tới 2-2:30 p.m. mà có nghe thấy gì đâu???
- Hông biết nữa, nghe chị M. nói dzậy đó ... Chắc ổng bị sau lúc T. đi về???
- Maybe, chớ T. ngồi đó cả buổi mà, đâu có ra ngoài ăn trưa đâu ...
- Ừa, bữa đó tụi Benefit và HR (Human Resource) có lên nói chuyện với Payroll ...
- Wow, sao ghê dzậy? Rồi bây giờ ổng ra sao rồi? Còn nằm nhà thương hay sao?
- Hông biết nữa ...
- Ừa, T. ngồi cũng hơi xéo xéo nên thỉnh thoảng có nói chuyện với ổng ...

Nhớ có lần đang đi bộ từ lầu 12 lên (tới lầu 21) thì gặp ổng ở ngay tầng 19. Ổng nói ổng cũng đang tập đi bộ, và bắt đầu đi từ tầng 15 lên. Lúc tui thấy ổng thì ổng đang cặm cụi chăm chỉ bước từng bước chầm chậm lên từng bậc thang, nghe tiếng giày lóc cóc của tui phía sau nên ổng đứng lại. Mặc dù thở không ra hơi nhưng ổng cũng ráng nói: "thôi mày đi trước đi". Thấy cái mặt ổng hơi tai tái thì tui cười quá chừng vì tui cũng biết qua được cái cảm giác này của những ngày đầu mới tập đi bộ .... Ổng cũng cười theo và thở hắt ra. Xong tui nói cho ổng biết là mấy lần đầu tui mệt muốn tắt thở luôn, nhưng đi hoài thì đã quen. Tui còn nói một ngày tui ráng đi 2 lần, sáng và chiều. Mỗi lần là lấy thang máy xuống tầng 12 rồi đi bộ lên tầng 21, xong lại lấy thang máy đi xuống tầng 12 và lại đi lên thêm một lần nữa - coi như 2 vòng á. (Mèn, mà khoe cho có khí thế vậy chớ sau cái ngày nói chuyện với ổng cách đây cỡ 2-3 tháng thì .... tui bỏ luôn tới giờ ... Hèn gì mấy lớp mỡ được dịp ... ù lì, ứ lại ... Trong khi đó lại ăn quá chừng mứt bánh và chocolate, làm thấy guilty gì đâu ...). Nghĩ lại lúc đang nhăn răng ra cười ổng mà ...thấy sợ, lỡ lúc đó mà ổng lăn đùng ra đó thì ... chắc tui cũng ....lăn theo quá ...

Nói chuyện với nhỏ co-worker xong, lát sau lên lầu gặp Sếp lớn thì có hỏi thăm về ổng. Bà Sếp nói ổng chỉ hơi bị khó thở và nhức đầu thôi, nhưng người ta cũng gọi xe cứu thương tới chở ổng đi từ thứ Sáu tuần trước trước nữa rồi. Mà bả ngồi gần vậy cũng đâu có biết gì đâu (chắc lúc đó hỏng có bả ở đó). Vậy mà cái "tin đồn" kia thật quái ác, người ta từ bị nhức đầu chóng mặt đã thành bị ....heart attack rồi ... Ba cái tin đồn nhiều khi cũng quái ác, cũng ...rùng rợn chết người lắm chứ chẳng chơi.

Mà nói tới bệnh thì thường thường cũng từ cách ăn uống mà ra (cái miệng hại cái thân). Bên này thức ăn dư thừa, ăn toàn đồ ăn nhiều dinh dưỡng, quá bổ béo, ăn xong lại ít vận động, cho nên ai cũng dễ sinh những bệnh kiểu "bệnh nhà giàu". Đậu xe trong parking-lot thì ráng kiếm chỗ gần building nhất để đi bộ vô cho lẹ. Rồi đi làm thì ngồi ù lì một chỗ, ai cũng dễ bị lên ký, béo phì, rồi cao cholesterol, nhồi máu cơ tim, cao máu, hay tắt nghẽn mấy cái động mạch hay gì gì đó. Có người mới gặp hôm nay thấy còn khoẻ mạnh, hôm sau đã thành tàn phế qua một cơn tai biến mạch máu não hoặc bị stroke gì gì rồi. Có người bạn của Ba thì nghe tin chỉ có bị nhức đầu cảm cúm sơ sơ rồi vô nằm là đi luôn, không kịp nhắn nhủ gì lại cho vợ con cả ... Cho nên nghe tới chữ "nhức đầu" nhưng có thể không phải đơn giản chỉ là nhức đầu thông thường ... Cho nên nếu tự để ý theo dõi sức khoẻ, thấy có triệu chứng gì bất thường thì nên đi bác sĩ liền, may ra còn cứu vãn kịp thời. Như cái ông trong sở bị nhức đầu và khó thở nhằm lúc xung quanh có nhiều người biết để kêu xe đi cấp cứu kịp thời, âu cũng là cái may cho ổng rồi ...

No comments: